Ánh mắt Chu Đình Quân nặng nề thâm trầm, một lúc sau, anh tiến một bước về phía cô, giang tay cô ôm vào ngực, âm thanh bình thản: "Anh ăn rồi. Xem phim gì?" Giang Phán cọ cọ trong ngực anh vài cái mới ngẩng đầu nhìn anh, ý cười trên mặt dần tỏa ra: "Phim thảm họa." Chu Đình Quân siết chặt cánh tay, càng thêm dùng sức ôm cô, cũng không hỏi tiếp là phim thảm họa gì. Giang Phán hít hà ngửi mùi hương gỗ tùng vừa nhàn nhạt lại quen thuộc trên người anh, dây thần kinh đại não dần dần thả lỏng, những chuyện đè nặng nơi đáy lòng cũng trở nên không còn quan trọng, cô thấp giọng nỉ non: "Chu Đình Quân, em thật sự rất thích anh." Thích đến mức không muốn so đo bất cứ chuyện gì với anh, thích đến mức chỉ cần được ở bên anh cũng đã khiến em thấy thỏa mãn. Chu Đình Quân dừng lại, cơ thể lùi về phía sau kéo ra một chút khoảng cách giữa hai người, anh cụp mi, nghiêm túc quan sát cô. Lúc cô nói thích anh, biểu cảm trên mặt hiếm khi lại nghiêm túc như vậy, như thể đang trịnh trọng hứa hẹn điều gì đó. Trong mắt hạnh còn chứa đựng những tia nắng tinh khôi trong trẻo khiến người khác nhìn vào không rời mắt được. Sự quyến rũ câu dẫn ban nãy trên người cô cứ như vậy đột nhiên biến mất không còn tăm hơi, chỉ còn lại sự ngoan ngoãn và hơi thở ngọt ngào khiến trái tim anh mềm nhũn, rối tinh rối mù. Anh cúi người xuống, thật cẩn thận hôn lên khóe môi cô. Gương mặt của người đàn ông bỗng nhiên kề sát như vậy khiến cho Giang Phán sửng sốt vài giây, lông mi chớp một lát mới giơ tay chặn môi anh lại, nhẹ giọng hỏi: "Nếu không thì không xem phim nữa? Chúng ta về nhà nhé?" Chu Đình Quân híp mắt bắt lấy cổ tay cô, kéo cô đi về phía bãi đỗ xe. "Nếu về nhà anh sẽ không để em đi nữa." Âm thanh của người đàn ông rất nhẹ rất lạnh nhạt, lại mơ hồ mang theo chút ý xấu. Giang Phán nhìn hai bàn tay đan chặt của hai người, lười biếng cười khẽ: "Em không ngại đâu." Bước chân Chu Đình Quân dừng lại, anh nghiêng người, ý vị không rõ cười một chút: "Về nhà?" Giang Phán liếm môi, nghiêm túc lắc đầu: "Nhưng đạo diễn Chúc nhất định sẽ để ý." Chu Đình Quân: "......" Giang Phán chọn rạp phim cách đại học B khá xa, nằm ở khu vực sầm uất của trung tâm thành phố, bây giờ đang là giờ cao điểm của giao thông giữa trưa, hơn nữa hôm nay là thứ bảy, muốn lái xe tới đó ước chừng phải mất hơn một giờ. Sau khi hai người lấy vé thì đã gần tới giờ vào rạp, Giang Phán ôm cánh tay anh đi về phía cổng soát vé, Chu Đình Quân nhìn thoáng qua quầy hàng cách đó không xa, lên tiếng hỏi: "Em ăn bắp rang không?" Giang Phán nhìn theo ánh mắt của anh thấy một hàng dài trước quầy, cô chậc lưỡi nhướn mày: "Em không ăn vặt, nhưng mà......" Cô hơi dừng lại, cười đến lười biếng lại quyến rũ: "Nếu Quân Quân vô cùng muốn ăn thì cứ nói, em sẽ mua cho Quân Quân." Chu Đình Quân bình tĩnh nhìn cô chăm chăm, sau một lúc lâu anh cong môi, mắt đen âm u, cười như không cười: "Quân Quân muốn ăn Phán Phán." "......" Giang Phán trừng mắt, vẻ mặt không thể tin được. Đây vẫn là vị giáo sư Chu mà cô quen biết đấy ư? Cô liếm môi, bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông trước mặt có chút đáng yêu. Hai người đứng ở giữa rạp chiếu phim, hơn nữa chiều cao cộng với bề ngoài đều quá mức xuất sắc, dòng người đi tới đi lui vẫn luôn chú ý tới hai người bọn họ. Giang Phán kéo vành nón xuống, "Chúng ta vẫn nên nhanh chóng vào rạp đi thôi, em có cảm giác không tốt......" Chưa kịp dứt lời, âm thanh của một nam một nữ đồng thời cắt đứt lời cô. "Giáo sư Chu!" "Nữ thần!" Giọng nam rất quen thuộc, đêm qua mới phá hủy chuyện tốt của cô, còn giọng nữ lại có chút xa lạ. Giang Phán vừa sửng sốt đã bị người ôm lấy như con gấu. Mùi quýt dễ ngửi trên người cô gái xộc vào mũi khiến Giang Phán đang lảo đảo cũng không thấy quá phản cảm, không giãy giụa nữa. "Nữ thần, dạo này chị đang đóng phim phải không! Đã lâu rồi chị không phát sóng trực tiếp đó! Chị cũng không chia sẻ gì cả!" Trong nháy mắt, Giang Phán hiểu được đây có thể là fan bị cô thu hút lúc phát sóng trực tiếp, trong khoảng thời gian ngắn hơi ngẩn ngơ không biết xử lý loại tình huống này như thế nào, đây là lần đầu tiên cô bị fan phát hiện tung tích. Đang nghĩ như vậy, cô gái cuối cùng cũng buông cô ra, vẻ mặt chờ mong nhìn cô chăm chú: "Nữ thần, chị cũng đến đây xem phim của Lục Tây Duật ạ? Em thấy hai người rất là xứng đôi luôn! Em nhất định sẽ ủng hộ tình yêu của hai anh chị!" Khóe mắt Dương Lan Tiến phát hiện sắc mặt giáo sư Chu của bọn họ càng ngày càng xấu, cậu vội vàng tiến lên túm lấy cô gái kéo sang một bên, nhỏ giọng nói: "Xong rồi chị ơi, hai chúng ta bị giáo sư Chu phát hiện lén chuồn ra đi xem phim rồi! Làm sao bây giờ?" Bây giờ đang là giai đoạn then chốt của dự án, những đàn anh đàn chị khác đều ở phòng thí nghiệm chạy deadline trong khi hai người bọn họ lại chạy ra đây, đã thế còn bị bắt gặp tại trận, có cảm giác bản thân sẽ không bao giờ được tốt nghiệp mất, quả thực quá thê thảm. Lúc này cô gái dường như mới ý thức được người đứng bên cạnh Giang Phán là Chu Đình Quân, cô ngây người vài giây, theo bản năng hỏi: "Nữ thần, đừng nói chị và giáo sư Chu đi cùng nhau đấy nhé?" Chu Đình Quân vươn tay ôm lấy eo Giang Phán, lạnh nhạt nhìn lướt qua bọn Dương Lan Tiến, âm thanh lạnh như băng: "Luận văn của hai người tự giải quyết cho tốt." Dứt lời, anh mang Giang Phán xoay người đi về phía cổng soát vé. Dương Lan Tiến vội vàng kéo cô gái đi tới thành khẩn xin lỗi: "Giáo sư, chúng em sai rồi, bây giờ chúng em sẽ quay về làm thí nghiệm ngay! Xin thầy đừng bỏ mặc tụi em!" Cô gái trừng mắt liếc Dương Lan Tiến một cái rồi quay sang nhìn Giang Phán cười lấy lòng: "Chị ơi, em thấy chị và giáo sư Chu của chúng em xứng đôi vô cùng! Em kiên quyết ủng hộ tình yêu của hai người!" Vừa dứt lời, cô gái lôi Dương Lan Tiến cao chạy xa bay nhanh như chớp. Giang Phán buồn cười, cô ôm cánh tay Chu Đình Quân lắc lắc, "Giáo sư Chu, đừng hẹp hòi như vậy chứ?" Chu Đình Quân không nói gì, vài giây sau anh mới cười khẽ, ý cười vô cùng lạnh lẽo, anh giơ tay tùy ý chỉ trailer bộ phim đang chiếu trên tường cách đó không xa. Giang Phán có chút mờ mịt, cô chớp mắt, mang vẻ mặt nghi ngờ nhìn qua —— Trên tường bất ngờ chiếu trailer bộ phim thảm họa mà cô chọn, một nam một nữ đang bị quái vật đuổi trong trời đông tuyết phủ rét mướt, âm nhạc vô cùng tình cảm mãnh liệt dâng trào, chạy được một lúc, gương mặt anh tuấn nam chính cuối cùng cũng được phóng lớn. Giang Phán lắc đầu không dám nhìn. "......" Cmn, quên xem trailer và tên diễn viên chính trước khi chọn phim. Với lại, Lục Tây Duật thế mà lại chọn đóng phim thảm họa, cô còn tưởng rằng cậu ta chỉ biết đóng phim thần tượng ngôn tình thôi chứ. Bàn tay Chu Đình Quân đặt trên eo Giang Phán dùng sức vài phần, "Ngắm mỗi ngày ở phim trường vẫn chưa đủ? Hửm?" Giang Phán khóc không ra nước mắt, toàn thân người đàn ông trước mặt đều tản ra hơi thở chết chóc "Đầu tôi xanh rờn rồi", "Thậm chí nếu bây giờ tôi chưa bị cắm sừng thì sớm muộn gì một ngày nào đó sừng cũng mọc lên thôi", "Bạn gái dẫn tôi đi xem phim do cẩu nam nhân của cô ấy đóng". Cô ngây ngô nhìn anh một lúc, cuối cùng nhịn không được "Phụt" một tiếng bật cười, cô hắng giọng, nhỏ nhẹ nói: "Bạn nhỏ Quân Quân à, nếu bạn giận thì chúng ta đổi sang phim khác được không?" Giang Phán chọn một bộ phim tình yêu cảm động theo lời giới thiệu của nhân viên, cũng mua vé hàng ghế cuối trong rạp. Diễn viên chính của bộ phim tình cảm này không quá nổi tiếng nên người xem không nhiều, đa số là các cặp đôi đang yêu nhau tốp năm tốp ba ngồi ở phía trước và hàng giữa, hàng cuối cùng ngoại trừ Giang Phán và Chu Đình Quân ra không còn người nào khác. Hai người vừa ngồi xuống không bao lâu, đèn trong rạp vụt tắt, âm thanh quen thuộc của Quảng Điện (*) vang lên. (*): Tổng cục Quảng bá Phát thanh Truyền hình Quốc gia Trung Quốc. Một tay cô ôm bắp rang vừa mới mua, tay còn lại bốc một ít đưa tới bên miệng Chu Đình Quân, "Ăn bắp rang của em thì chính là người của em...... A đau......" Giang Phán giải cứu ngón tay mình khỏi miệng của anh, cô thổi nhẹ vào đầu ngón tay, lại đặt đầu ngón tay ở giữa môi nhấp nhấp, "Anh là chó à, tự nhiên khi không lại cắn em?" Đôi mắt Chu Đình Quân nhìn chằm chằm vào màn hình, thong thả nuốt bắp rang trong miệng, thờ ơ trả lời: "Trừng phạt." "Bụng dạ hẹp hòi." Giang Phán thấp giọng hừ một tiếng, ôm hộp bắp rang dịch sang vị trí bên cạnh một ghế. Cô lười biếng ngả người vào lưng ghế, vừa nhìn màn hình vừa bốc một ngụm bắp rang cho vào miệng, ngọt ngào, giòn giòn, mùi vị ngon đến không ngờ. Quả nhiên bộ phim điện ảnh này cảm động y như lời nhân viên nói, vừa vào chính là cảnh vài cặp đôi đang ôm hoặc hôn nhau nồng nhiệt. Nhìn rồi lại nhìn, vị ngọt của bắp rang trong miệng dần dần nhạt đi, đầu lưỡi Giang Phán cọ cọ vào răng hàm phía sau, khóe mắt trộm nhìn Chu Đình Quân cách cô một ghế ngồi. Người đàn ông đang tập trung tinh thần xem phim, trên gương mặt anh tuấn không chút cảm xúc, trong đôi mắt đen nhánh phản chiếu ánh sáng sâu thẳm. Giang Phán nhìn chằm chằm góc nghiêng của người đàn ông trong chốc lát, anh vẫn hết sức chuyên chú xem phim, cô thở dài, sau đó lấy tay chống cằm nhìn anh một cách trắng trợn. Chu Đình Quân đột nhiên quay đầu sang, ánh mắt thâm trầm, khóe môi khẽ mở, giọng nói hơi khàn: "Lại đây." Giang Phán nhạy bén ngửi được mùi nguy hiểm, cô ngồi thẳng dậy, không tiếng động nhích người ra xa. Cô nhướng mày, khóe môi cong cong: "Anh xin lỗi em trước đi, vừa rồi anh cắn em đau." Chu Đình Quân híp mắt lại theo thói quen, ánh mắt cơ hồ tối sầm lại, gằn từng chữ một nói: "Em có qua đây không?" Giang Phán yên lặng nhìn thẳng vào anh vài giây, cuối cùng đành chịu thua đứng dậy: "Được thôi, em đây cho anh một bậc thang đi xuống vậy." Tay trái cô ôm hộp bắp rang nhấc chân đi về phía anh một bước mà không để ý bên dưới, đầu gối không cẩn thận va phải cái giá đỡ nhô ra, cả người bất ngờ ngã sang bên cạnh. Mặc dù Giang Phán giữ thăng bằng không được tốt nhưng thắng ở chỗ phản ứng mau lẹ, tay phải cô kịp thời giữ chặt lưng ghế giữ thăng bằng, lúc cô ngẩng đầu lên nhìn anh, nhất thời không nhịn được bật cười. Hộp bắp rang trong tay cô đã vơi hơn phân nửa, mà hơn phân nửa này lại rơi vương vãi trên đầu và người anh, thậm chí trên má còn dính một viên, trông bộ dáng buồn cười cực kỳ. Giờ phút này, bộ phim đang chiếu tới phân cảnh một trong hai nhân vật mắc bệnh ung thư đành phải cố ý rời xa đối phương, hàng trên loáng thoáng còn truyền đến tiếng khóc nức nở, giọng cười của Giang Phán vang lên vô cùng đột ngột. Cô vội cúi người ngồi xuống bên cạnh Chu Đình Quân, vừa cười vừa giơ tay gạt sạch bắp rang trên người anh, "Em xin lỗi...... Ha ha......" "Em không cố ý...... Ha ha ha ha ha ha......" Chu Đình Quân liếm môi, cười như không cười nhìn cô. Giang Phán chớp mắt, cố gắng nín cười: "Em thật sự không cố ý mà......" Chưa kịp nói xong, một tay người đàn ông chế trụ cái ót của cô, nghiêng người về phía trước áp môi lên môi cô. Vừa rồi cả hai đều ăn bắp rang, vị ngọt nơi khoang miệng vừa phai nhạt lại lần nữa trào dâng, không phân biệt được của ai ngọt hơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]