Lục Xung vốn đã sắp xếp ổn thỏa, đắc ý nhướn mày, khóe miệng khẽ nhếch, giống như đang chờ Tô Anh khen hắn vài câu.
Kết quả, Tô Anh trừng to đôi mắt, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, bỗng nhiên xoay người về phòng.
Gió nhẹ thổi qua, không khí yên lặng đến xấu hổ, Lục Xung cứng ngắc nói ra một câu: “Đi tìm việc gì làm đi!”
Hắn quay đi như không có chuyện gì xảy ra.
Mấy người Vệ Tứ nhìn nhau, to nhỏ thì thầm thảo luận với nhau, mỗi người phân nhau cầm chổi, giẻ lau, thùng nước dọn dẹp.
Tô Anh rầu rĩ mà ngồi ở ghế, chiếc cổ mảnh khảnh trắng nõn cúi xuống, nhìn xuống tay nhỏ của mình đặt trên đầu gối, không biết nghĩ điều gì.
Lục Xung nhướng mày, tay trái đóng cửa lại, rồi đi đến ngồi xổm xuống trước mặt nàng, cầm tay nàng, mười ngón tay đan vào nhau.
“Nàng sao vậy?”
Lục Xung bỏ đi dáng vẻ nguy hiểm, thận trọng hỏi nàng, ánh mắt buồn buồn.
Hắn ngồi xổm trước mặt Tô Anh, ngẩng đầu nhìn nàng, có chút vụng về, Tô Anh cúi xuống một chút mới có thể đối diện với hắn.
Nhìn vẻ mặt hắn mờ mịt, không biết mình sai ở đâu, trong lòng Tô Anh ê ẩm.
Lục Xung xoa tay nàng, nghĩ nghĩ, hỏi: “Nàng không thích bọn họ sao?”
Vệ Tứ và Vệ Ngũ thân hình cao lớn cường tráng, bề ngoài của Vệ Thập Lục cũng không anh tuấn lắm, bọn họ hằng năm đều bôn ba bên ngoài, màu da ngăm đen cháy nắng, chắc nhìn hơi dọa người.
Lục Xung buồn bã nghĩ, Anh Anh chẳng lẽ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-xuan-lieu-nhan/452504/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.