Vệ Tứ và hai người kia quét dọn tiểu viện xong, thấy trời cũng đã tối nên vội vàng thắp đèn lên.
Nhưng đến lúc này, Lục Xung và Tô Anh vẫn chưa về.
Bọn họ có chút lo lắng, dù sao thì ban đêm đường núi cũng không dễ đi chút nào.
“Ta ra ngoài tìm thử!” Vệ Thập Lục đề nghị.
“Cùng nhau đi đi!” Vệ Ngũ nói.
Ba người bọn họ cầm đèn lồng, đóng cửa rồi đi dọc theo đường núi nhỏ hẹp, không bao lâu bọn họ liền thấy bóng dáng của Lục Xung.
Vệ Tứ giơ cao đèn lồng lên nhìn, có chút kỳ quái: “Sao lại không thấy Tô cô nương?”
Vệ Ngũ cùng Vệ Thập Lục cũng nhìn qua ánh sáng le lói của đèn, trong bóng tối đúng là chỉ thấy loáng thoáng bóng dáng của Lục Xung.
Tức khắc trong lòng bọn họ cảm thấy không ổn, vội vàng chạy tới.
Kết quả đi tới gần mới nhìn thấy Tô cô nương đang nằm trên lưng chủ tử bọn họ, chỉ là đang ngủ nên không có động tĩnh gì, với thêm dáng người nhỏ nhắn của nàng, còn bị Lục Xung che ở phía sau nên mới không thấy được.
“Tô cô……” Vệ Tứ vừa tính mở miệng, liền bị ánh mắt sắc bén của Lục Xung quét qua một cái.
Lục Xung nghe tiếng hít thở nặng nề bên tai, thần sắc không rõ, nâng bước đi về phía tiểu viện.
Vệ Tứ đi trước soi đèn cho hắn, Vệ Ngũ cùng Vệ Thập Lục đi phía sau, phòng ngừa xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.
Trở lại tiểu viện, Lục Xung cõng Tô Anh vào phòng.
Lục Xung rất bình tĩnh cong lưng, động tác dịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-xuan-lieu-nhan/452505/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.