Lục Xung ném đi chiếc khăn trong tay, chiếc khăn rơi xuống bàn trang điểm, phủ lên gương đồng, một tiếng trầm vang, sau đó không khí bỗng trở nên an tĩnh.
Tô Anh nhỏ giọng nói: “ Chàng đừng ném loạn.”
Một chất lỏng không rõ nguồn gốc bị dính trên chiếc khăn mà Lục Xung dùng để lau người.
Không khí trong phòng ái muội, giường nhỏ hỗn loạn đến mức không thể ngủ tiếp trên đó được.
Lục Xung bế Tô Anh tới giường lớn, dùng khăn lau sơ qua người rồi mặc trung y vào, khi nghe thấy lời Tô Anh vừa nói thì im lặng, rồi hắn đột nhiên xoay người đi đến trước giường.
Lục Xung ngồi ở mép giường, cúi người chống tay bên cạnh người Tô Anh, trên trán có vài sợi tóc buông xuống, mắt phượng sắc bén gắt gao nhìn chằm chằm nàng, môi mỏng nghiêm túc mím lại.
Tô Anh ngồi dựa vào giường, trên người khoác y phục của Lục Xung, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, ánh mắt tan rã, cánh môi khẽ mở, hơi thở hỗn loạn, giống mật đào mê người.
“Tô Anh! Nàng……” Lục Xung cảm thấy tức muốn hộc máu.
Vành tai Tô Anh có chút hồng, lên tiếng: “Hửm?”
Âm thanh nhẹ nhàng, còn mang theo sắc thái mị hoặc.
Lục Xung muốn tức chết.
Tại thời điểm quan trọng, Lục Xung muốn ra ngoài, nhưng đôi chân Tô Anh co lại, gắt gao ôm chặt lấy hắn, vừa nhiệt tình vừa chủ động.
Lục Xung khí huyết dâng lên, trực tiếp bị nàng đùa đến điên rồi.
Lúc này xong việc tìm nàng tính sổ, nhưng nhìn bộ dạng vô lực của nàng, lửa giận của hắn đột nhiên bị dập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-xuan-lieu-nhan/452503/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.