Chương trước
Chương sau
Món thịt hầm sôi khói nghi ngút, Tô Anh ngồi xổm phía bếp chăm chú nhìn chăm chú vào nồi thịt, một tay cầm chiếc muỗng gỗ cán dài quấy từ từ, ánh mắt sáng lấp lánh, nhìn giống như một cô phù thủy nhỏ ẩn nấp ở chốn rừng sâu.
Cô phù thủy nhỏ buông muỗng gỗ xuống, ngồi vào ghế đẩu bên cạnh, cầm lấy cuốn [Thực liệu bổ phương] ở một bên, thuần thực lật thêm một trang.
Khóe miệng Tô Anh khẽ lẩm bẩm: “Canh sườn heo Đỗ Trọng, canh thạch hộc cẩu kỷ, canh gà đen rễ sô đỏ, canh củ mài đều đã nấu rồi, hôm nay canh nhung hươu nấm tuyết đã hầm xong rồi, ngày mai nên hầm canh gì đây…..”
Tô Anh gom lại những nguyên liệu nấu canh, ngày mai hầm canh hạch đào đậu phộng đương quy.
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Tô Anh vội vàng khép cuốn sách lại, đem cơm canh cho vào hộp đồ ăn, cầm giỏ đồ ăn chạy ra khỏi bếp.
Mái tóc dài bồng bềnh của Tô Anh được vén ra sau tết thành một bím tóc dài đến eo, đuôi tóc được tết lại bằng sợi dây màu đỏ.
Vòng eo Tô Anh thon nhỏ chỉ cần một tay là có thể ôm hết được ôm sát bằng bộ y phục màu xanh nhạt cùng thắt lưng mềm mại màu vàng mật.
Lục Xung mấy ngày nay không đụng vào nàng, thân mật một chút cũng không dám làm, hắn sợ mình không nhịn được.
Nhưng Tô Anh quá sức dụ hoặc, Lục Xung thường vô tình bị cuốn hút rồi những hình ảnh triền miên dời non lấp biển tối đó cứ hiện trong đầu hắn.
Hắn nhớ đêm đó hắn không hề uống say, hắn thậm chí còn nhớ rõ từng khoảnh khắc một.
Không thể nghĩ đến chuyện này nữa, Lục Xung dừng hồi ức, không nên lại nghĩ nếu không lại có chuyện nữa.
Lục Xung cảm thấy có hơi xấu hổ, thời thiếu niên hắn chưa bao giờ bồn chồn như vậy, khả năng kiềm chế của hắn rất tốt, có thể khắc chế dục vong sinh lý, nhưng đó trước khi gặp Tô Anh.
Lục Xung nghĩ có thể là do gần đây hắn được bồi bổ nhiều quá nên mới vậy.
Nhưng hắn không muốn phụ tấm lòng mà Anh Anh dành cho hắn.
Tô Anh mang dộp đồ ăn đưa cho hắn.
Lục xung đến nhận lấy, thở dài một hơi, dù vậy sự cưng chiều vẫn ẩn chứa trong mắt hắn.
“Ta đi đây?”
Tô Anh ngoan ngoãn gật đầu.
Lục Xung trong lòng mềm nhũn, bỗng dưng muốn hôn nàng, do dự một lát lại nghe Tô Anh nhẹ nhàng nói: “Chàng có thể hôn ta một cái không?”
Lục Xung nghĩ, hôn một cái chắc không sao đâu!
Không tính là vượt rào!
Lục Xung quyết đoán để hộp thức ăn xuống bên cạnh, cúi đầu giữ lấy khuôn mặt nhỏ của Tô Anh, hôn lên cánh môi mềm mại.
Tô Anh ngửa đầu, nhón chân phối hợp đón lấy môi hắn.
Lục Xung dừng một chút, bồng nhiên ôm chặt eo nàng, bước chân hơi đổi hướng, ấn nàng trên ván cửa, cúi người áp xuống.
Cấm dục mấy ngày nay, một nụ hôn môi liền khiến Lục Xung mê muội, cánh môi Tô Anh mền như bông, Lục Xung nhịn không được ham muốn thêm một chút.
Cả người Tô Anh không còn sức, chỉ có thể chống dở bằng cách dựa bả vai vào ván cửa và cảnh tay đang ôm eo mình, ngón tay gắt gao túm chặt sau cổ áo hắn, phòng ngừa cơ thể bị trượt xuống.
Lục Xung nhận ra động tác của nàng, ngừng lại một chút, lấy trán mình chạm vào trán nàng, vừa thở hổn hểnh, vừa nhìn nàng, nhìn khuôn mặt nàng đang ửng đỏ vì mình.
Không nhịn được lại hôn xuống lần nữa.
Cho dù máu trong cơ thể đang sôi trào, kêu gào muốn nhiều hơn nữa.
Nhưng Lục Xung chỉ có thể dừng lại ở đôi môi đỏ mọng của Tô Anh, cánh tay cũng an phận mà chỉ ôm eo nhỏ của nàng. Hắn thực sự chỉ hôn môi.
Tô Anh bị đắm chìm trong đó, hai chân theo bản năng quấn lên thắt lưng hắn.
Thân thể Lục Xung chấn động một chút, giống như bị kích thích, bỗng nhiên dùng sức nghiêng người về phía trước.
Ai ngờ cửa phòng không đóng chặt, cửa bỗng nhiên động đậy, Lục Xung cùng Tô Anh lảo đảo ngã xuống.
Cũng may Lục Xung luyện võ nhiều năm như vậy cũng không phải để đó, hắn không kịp đứng vững lại nên chỉ đành nhanh chóng xoay người đỡ phía dưới.
Nháy mắt khi hai người ngã xuống, vị trí hai người đã thay đổi, Lục Xung nằm trên mặt đất, Tô Anh được hắn ôm chặt trong ngực.
Tuy Tô Anh nhỏ xinh nhẹ nhàng, nhưng vóc dáng Lục Xung lại cao lớn rắn chắc, nên tổng thể hai người cũng không nhẹ cho mấy, ngã xuống đất cũng làm thổi lên một lớp tro bụi.
Tô Anh ngơ ngác ngồi trên người Lục Xung, có chút ngốc, thậm chí còn không biết nàng như thế nào lại đột nhiên ngã xuống nền đất.
Lục Xung đông đậy nửa thân trên, nhìn nhìn Tô Anh, chắc chắn nàng không bị thương ở đâu thì cũng buông hai tay nằm xoài trên mặt đất, rầu rĩ mà cười rộ lên.
Tô Anh hoàn hồn, nhìn chằm chằm hắn, thấy mặt mày hắn đang nhướng lên, nàng liền rầu rĩ nhưng lại mang theo ngây ngô.
Tô Anh cong cánh môi, cúi người xuống, đầu gối đè lên ngực hắn. Thật ra, tính cách hắn không tốt chút nào, vừa xấu tính lại ngang ngạnh, hùng hùng hổ hổ, lúc nào cũng mất kiên nhẫn, hắn cũng không biết cách nhẹ nhàng với người khác.
Đời này e là không có người đối xử tốt với nàng được như hắn, mà e là nàng cũng không thể thích được người nào khác ngoài hắn.
Tô Anh nghe tiếng tim hắn đập, buồn bã.
Nàng lúc nào cũng chỉ mong rằng hắn chỉ là Chu Huyền Diễm chứ không phải vị tướng quân nào đó thì tốt biết bao.
Nhưng người như Lục Xung vốn đã được ông trời định sẵn sẽ là đại bàng dũng mãnh bay lượn trên bầu trời bao la ngoài kia.
*
Trời đã vào thu nên trở lạnh hơn, cây cối Nhạn Hàng Sơn dần dần trở nên sơ xác, Tô Anh đem chiếc giường nhỏ đã được phơi nắng kéo vào trong phòng, đóng cửa sổ lại tiếng gió liền biến mất.
Tô Anh trải chăn đệm lên, chỉnh sửa lại ở góc đệm, khi nhìn thấy chữ Lục Xung khắc ở trên giường thì khóe môi lại tự động cong lên.
Trong phòng còn rất nhiều đồ vật, chiếc chậu than dùng để sưởi ấm, bếp lò nhỏ để đun trà nước, cùng nhiều đồ đạc dùng cho mùa đông.
Những thứ này đều là do Lục Xung chuẩn bị, giống như hắn sợ hắn vừa đi mấy tháng, Tô Anh sẽ bị lạnh, bị đói.
Nhưng khoảng thời gian trước khi hắn xuất hiện, Tô Anh đều phải trải qua mùa đông rất gian nan, theo lý thuyết thì giờ đây nàng có thể trải qua mùa đông dễ chịu hơn, nhưng trong lòng nàng lại tràn đầy tiếc nuối không hề dễ chịu chút nào.
Nàng không biết, chờ khi rời đi, mấy thứ này nên làm sao.
Tô Anh buồn bã nghĩ nếu không có Chu Huyền Diễm thì nàng sẽ như thế nào đây?!
Cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của nàng dường như đã lấp đầy hình bóng hắn.
Ngày mà Lục Xung rời đi càng lúc càng gần, hắn cũng càng trở nên bận rộn hơn, thậm chí có hôm còn đến khuya mới về.
Tô Anh nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, trong lòng thầm đoán rằng có thể tối nay hắn sẽ lại về trễ.
Tô Anh tràm mặc ăn cơm lót bụng, rửa mặt xong liền lên giường nhỏ của nàng.
Nàng đem chăn đệm đã phơi ra quấn quanh người mình, Tô Anh cuộn nửa người, nhắm mắt lại, bên tai an tĩnh đến dọa người, lúc này tiếng công trùng kêu vang đều biến mất.
Tô Anh không khống chế được có chút thương cảm, miên man suy nghĩ rồi chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại, trong phòng tối đen như cũ. Tô Anh loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện.
Đôi mắt Tô Anh chậm rãi mở to, không nghe rõ bên ngoài đang nói gì, chỉ biết đó là tiếng của Lục Xung.
Đây không phải lần đầu tiên, trước đó nàng vô tình bắt gặp mấy lần, lúc đêm khuya tỉnh lại trong bóng đêm mông lung, nàng nghe được động tĩnh của Lục Xung ra ngoài cửa, nghe được tiếng hắn nói với ai đó ở trong sân.
Tô Anh nhận ra rằng hắn thực sự rất vất vả, biết trên hắn có gánh nặng tren vai.
Tuy đau lòng nhưng lại có chút vui vẻ khi thấy hắn gặp họa, nàng bực tức nghĩ, đáng đời, ai bảo hắn lừa nàng!
Tô Anh giễu cợt xong, nhưng trong lòng nàng lại cô đơn, buồn bã.
Nàng nghiêng người sang một bên, ngón tay nắm chặt gối, lại một lần nữa nhận ra khoảng cách giữa nàng và hắn rất lớn.
Tiếng động trong sân biến mất, Tô Anh thở nhẹ một tiếng, trầm tĩnh lại.
Lục Xung nhẹ tay đóng cửa phòng lại, xoay nhẹ bước chân, đi đến bên giường nhỏ, môi mỏng cong lên ý cười, âu yếm nhìn cô nương ngủ trên chiếc giường nhỏ do chính mình làm ra, trong lòng thỏa mãn nói không lên lời.
Mày kiếm giãn ra, những ưu phiền trong đầu dần dần tiêu tan, trái tim hắn có chút rung, muốn hôn nàng một cái.
Hai luồng ý kiến tranh cãi trong lòng không biết nên hay không nên, do dự một hồi, đi qua đi lại, cuối cùng hắn đứng lại ở đầu giường nàng.
Tô Anh nhắm mắt lại, lo sợ bị hắn phát hiện nàng đang giả vờ ngủ.
Trong đầu Tô Anh có vô vàn các tình uống xảy ra và biện pháp ứng phó.
Ai ngờ trán lại nóng lên, một nụ hôn ôn nhu nhẹ nhàng dừng lại ở trán nàng.
“Tô Anh Anh, nàng nhất định phải chờ ta!” Lục Xung nhỏ giọng nói.
Thì ra trong lòng hắn rất bất an!
Lông mi Tô Anh run run.
Hai mắt Lục Xung mở to, hử!
Không phải hắn đánh thức nàng rồi chứ!
Hắn vẫn đứng tại chỗ không hề nhúc nhích, cứng đờ ở đó.
Tô Anh chậm rãi mở mắt, đêm đen như mực, nàng cố gắng định thần lại, mơ hồ nhìn Lục Xung.
Trong nháy mắt, Lục Xung luống cuống tay chân, cực kỳ chột dạ, hắn nhỏ giọng hỏi nàng: “Anh Anh, nàng tỉnh rồi sao?”
Để tỏ vẻ sự trong sạch của mình, hắn nâng tay lên để ở trước người: “Ta không có làm gì cả, chỉ hôn nàng một chút thôi.”
Tô Anh vô tình dây dưa với hắn, tay nhỏ của nàng từ trong chăn chui ra, nắm góc áo hắn: “Chu Huyền Diễm, giường chàng làm rất tốt, nằm rất thoải mái!”
Lục Xung khô khan nói: “Nàng thích là tốt rồi.”
Tô Anh lại cắn môi một chút: “Vậy chàng lên đây ngủ cùng ta được không?”
Lục Xung nhìn nàng, như không tin vào mắt mình.
Tô Anh túm góc áo hắn không chịu bỏ ra, dịch người vào bên trong nhường chỗ cho hắn: “Chỉ là ngủ thôi.”
Yết hầu Lục Xung lăn một vòng: “Nàng chắc chứ?”
Tô anh: “…”
“Ừm!”
Lên giường xong, Lục Xung ngờ ngợ nhận ra hắn đã trúng bẫy của nàng, lúc trước gỗ không có nhiều, hắn hoàn toàn dựa theo vóc dáng của nàng để làm giường nhỏ, sau khi hắn nằm xuống, Tô Anh xoay người một cái liền nằm sát người hắn.
Người Tô Anh mềm như bông tựa vào hắn: “Chàng vừa mới ra ngoài sao?”
Lục Xung chưa từng phòng bị Tô Anh, giờ nghe vậy trong lòng lại căng thẳng: “Ừ, ta…….”
“Lúc chàng đóng cửa ta liền tỉnh, chàng đến tịnh phòng sao?” Tô Anh nhân cơ hội kéo tay hắn ra, chui vào trong lòng ngực hắn.
Lục Xung do dự một chút, gật đầu.
Cúi đầu xuống, xương hàm chạm vào đầu nhỏ của nàng.
Tô Anh nói: “Chàng ôm ta chặt một chút đi!”
Tim Lục Xung đập nhanh hơn, liếm môi một chút, chỉ là ôm nàng ngủ thôi mà!
Canh tay hắn vòng lấy, ôm lấy nàng.
Ở trong lồng ngực hắn cảm giác rất an toàn, cánh tay hắn mạnh mẽ ôm lấy nàng, Tô Anh nghĩ sau này không thể được hắn ôm nữa, vòng tay nàng liền ôm chặt thêm.
Lục Xung phát hiện, nàng mặc hay không mặc y phục thì đều như nhau.
Hăn nghĩ, lần này nhất định không được sai lầm!
Vẻ mặt Lục Xung cứng lại ra vẻ nghiêm túc, làm bộ đang chuyên tâm ôm nàng.
Tô Anh chớp chớp đôi mắt, đầu ngón tay chọc ngực hắn: “Chàng ngủ rồi sao?”
Lục xung nhắm mắt lại, khàn khàn nói: “Ừ, nàng cũng ngủ đi!”
Nhìn thì có vẻ chính nhân quân tử, nhưng thật ra gò má hắn đã nóng bừng cả lên.
Tô Anh tinh nghịch nhẹ nhàng áp mặt vào cánh tay hắn, đôi chân nhỏ bỗng cong lên.
Đầu gối của nàng như vô tình chạm đúng vị trí đó của hắn.
Cứ thế này thì không thể ngủ được, Lục Xung thẹn quá hóa giận: “Tô Anh Anh, không được làm loạn!”
Trước lạ sau quen, Tô Anh lần đầu tiên đã không sợ, hiện tại lại càng không sợ, nếu bây giờ không cố gắng lôi kéo hắn, thì đến khi hắn rời đi rồi thì bao nhiêu chén thuốc bổ xem như bỏ phí.
Tô Anh mê hoặc hắn: “Chàng không muốn sao?”
Lục Xung hiểu ý tứ của nàng một cách kỳ lại, cơ bắp từ từ siết chặt lại: “Tô Anh Anh, nàng là đồ lừa đảo.”
Tô Anh thừa nhận, đúng vậy nàng là đồ lừa đảo. Hắn cũng là đồ lừa đảo.
Vừa đúng lúc cả hai người họ gặp nhau.
______________________________________
Mỗi ngày Tô Anh Anh đều tìm cách ngủ với ta!!!
—— ” Sổ tay ghi chép của Lục Xung.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.