Chương trước
Chương sau
Thời điểm Hàn Ứng Lan cùng Hàn Ứng Cúc còn đang ngây ngốc , Hàn Ứng Tuyết đã sắp xếp xong tất cả đồ vật mua về.
Hàn Ứng Văn cùng Hàn Ứng Võ không ở nhà, bằng không nhìn thấy nhiều đồ vật như vậy, phỏng chừng cao hứng nhảy cẩn lên.
Hàn Ứng Hà từ trong phòng đi ra, “Tỷ. Ngươi đã về rồi!” Sau đó nhìn thấy trên mặt đất để đầy đồ tốt, mặt mũi đều lộ ra ý cười.
“Ứng Văn cùng Ứng Võ đâu?”
“Đi ra ngoài chơi!”
“Ai. Vậy ngươi ăn bánh bao thịt trước đi, chờ tụi nó trở về, ta lại đưa cho bọn hắn ăn!” Hàn Ứng Tuyết lấy một cái bánh bao thịt ra đưa cho Hàn Ứng Hà.
Hàn Ứng Hà vui sướng nhìn bánh bao thịt trong tay Hàn Ứng Tuyết, nói: “Tỷ, thật là bánh bao thịt sao?”
“Đúng vậy, chẳng lẻ tỷ còn lừa ngươi!”
“Hắc hắc. Tỷ. Ngươi thật tốt, ta cũng chưa từng được ăn bánh bao thịt đâu!”
Tuy rằng nhìn bánh bao thịt, có chút thèm ăn, Hàn Ứng Hà nuốt nuốt nước miếng. Cuối cùng vẫn là nói: “Tỷ, ta chờ Ứng Văn cùng Ứng Võ trở về cùng nhau ăn!”
“Được!”
Hàn Ứng Tuyết đi vào trong phòng. Thấy Triệu thị ngồi ở trước cửa sổ, Hàn Ứng Tuyết đi tới, nói: “Nương, ta hôm nay mua vài thứ trở về. Còn thừa một ít tiền, ngươi cầm đi!”

“Ngươi cứ giữ lấy đi, đưa cho nương làm gì!”
“Ta cũng không biết cất giữ chỗ nào. Ngươi liền giúp ta cất kỹ nó đi!”
“Ai, kia nương liền giữ thay ngươi!”
“Nương, ta đi nấu cơm cho các ngươi ăn, hôm nay ta mua được không ít đồ nha!”
“Ai, hảo!”
Hàn Ứng Tuyết trước khi rời đi, nhịn không được đi nhìn nhìn Hàn Cười Cười đang ngủ say trên giường. Tiểu oa nhi khi ngủ bộ dáng manh manh rất đáng yêu làm Hàn Ứng Tuyết không khỏi muốn thơm vài cái.
“Nhị tỷ, nhị tỷ!” Hàn Ứng Võ vội vã chạy vào.
Vào nhà, nhìn thấy Hàn Ứng Tuyết đã trở về, chân mày vốn dĩ nhăn chặt cũng thả lỏng không ít.
Hàn Ứng Võ chạy vội tới chỗ Hàn Ứng Tuyết, nói: “Tỷ, ngươi mau đi cùng ta, Ứng Văn ca ca cùng Hồ Đại Bảo đánh nhau!”
Hồ Đại Bảo trong miệng Hàn Ứng Võ, là con trai độc nhất của đại bá Hồ Tiểu Lệ. Từ nhỏ quá vì được nuông chiều quá mức, hơn nữa đại bá mẫu Mộc thị của Hồ Tiểu Lệ lại rất đánh đá, cho nên Hồ Đại Bảo ở trong thôn cũng được coi như là tiểu bá vương. Hài tử trong thôn cơ bản đều không dám trêu chọc Hồ Đại Bảo.
Hàn Ứng Tuyết nghe xong, trên mặt xẹt qua một tia hàn ý.
Mặc kệ là ai, đều không thể khi dễ đệ muội của nàng.
“Đi, dẫn tỷ qua đó, ta cũng muốn nhìn xem, ai dám khi dễ đệ đệ ta!” Hàn Ứng Tuyết lạnh lùng nói.

Có Hàn Ứng Tuyết ở đây, Hàn Ứng Võ yên tâm hơn nhiều. Nếu là đại tỷ không ở nhà, trông cậy vào nhị tỷ, phỏng chừng đúng là đánh không lại Hồ Đại Bảo. Nhưng đại tỷ hắn có công phu trong người, đừng nói Hồ Đại Bảo, chính là nhị thúc nhị thẩm đều có thể ném qua vai.
Hàn Ứng Võ không nói một lời vội dẫn Hàn Ứng Tuyết chạy đi.
“A ~”
“A ~”
Rất xa, Hàn Ứng Tuyết liền nhìn thấy thân ảnh hai đứa nhỏ lao vào đánh nhau. Thường xuyên phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Hồ Đại Bảo so với Hàn Ứng Văn lớn hơn một tuổi, nhưng là từ nhỏ được ăn ngon, người so với Hàn Ứng Văn cao hơn cả một cái đầu.
Cùng Hồ Đại Bảo đánh nhau, Hàn Ứng Văn rơi vào thế hạ phong.
Nhưng là Hàn Ứng Văn trên người lộ ra một cổ ngoan cường, đôi mắt ửng đỏ. Hồ Đại Bảo thấy nãy giờ cũng không thể đánh bại Hàn Ứng Văn, có chút sốt ruột, cuối cùng, túm chặt chặt cánh tay Hàn Ứng Văn, hung hăng cắn xuống một ngụm, Hàn Ứng Văn lúc này vì đau mới buông tóc Hồ Đại Bảo ra.
Hồ Đại Bảo lại quơ một đêm, trực tiếp đem Hàn ứng văn đạp ngã trên mặt đất.
Hồ Đại Bảo vốn định tiếp tục đạp Hàn Ứng Văn thêm mấy đạp, lại bị một âm thanh chấn trụ.
“Ngươi nếu là còn dám đạp thêm một cái, có tin hay không ta đem chân ngươi phế đi ?” Hàn Ứng Tuyết lạnh lùng nói.
Có lẽ là thanh âm làm người ta quá mức sợ hãi , Hồ Đại Bảo nghe xong nhanh chóng rụt chân về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.