Tới gần giữa trưa, mấy người bọn họ mới về tới thôn.
Bởi vì đồ vật mua tương đối nhiều, Vương Đại Lỗi trực tiếp khiêng mấy thứ này đưa tới nhà Hàn Ứng Tuyết.
Trùng hợp lúc này, Hàn Ứng Lan cùng Hàn Ứng Cúc đang ở trong viện. Nhìn thấy Hàn Ứng Tuyết cùng Vương Đại Lỗi xách nhiều đồ vật như vậy trở về. Không khỏi có chút tò mò duỗi cổ nhìn.
“Tỷ, nha đầu ngốc này sao mua được nhiều thứ tốt vậy, ta lúc nãy còn nhìn thấy có thịt heo nha!” Hàn Ứng Cúc nói.
“…… Thật tuấn a!” Hàn Ứng Lan phát ra một tiếng cảm thán.
Hàn Ứng Cúc cảm thấy có chút không thể hiểu được, sao Hàn Ứng Lan nói chuyện có chút không khớp a.
“Tỷ?” Hàn Ứng Cúc xem xét Hàn Ứng Lan, thấy nàng một bộ dáng si mê nhìn chằm chằm nhà Hàn Ứng Tuyết.
“Tỷ, ngươi vừa rồi nghe được ta nói chuyện sao?” Hàn Ứng Cúc xô đẩy Hàn Ứng Lan một chút.
“Ngươi vừa rồi nói cái gì?”
“Tỷ, ta nói nha đầu ngốc mua thật nhiều đồ vật trở về, ta còn thấy mua cả thịt heo!”
“Ừ".
Hàn Ứng Lan vẫn thờ ơ, nhìn chằm chằm phương hướng nhà Hàn Ứng Tuyết.
Vương Đại Lỗi đem đồ vật đặt xuống đất. Liền nói: “Tuyết Nhi, ta đi trước a!”
Hàn Ứng Tuyết gọi hắn lại, từ trong rỗ lấy ra hai cái bánh bao thịt, nhét vào trong tay Vương Đại Lỗi. “Đại Lỗi ca, ngươi cầm cái này về cho muội muội ngươi nếm thử!"
Vương Đại Lỗi chối từ: “Tuyết Nhi, bánh bao thịt này ngươi để lại ăn đi, cho ta làm gì đâu!”
“Đại Lỗi ca.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-tu-nong-nu-nhat-cai-tuong-quan-hao-lam-ruong/574567/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.