🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đường Thu Bạch liên tục theo hạng mục một khoảng thời gian, buổi sáng hôm nay cùng đồng nghiệp biên soạn báo cáo đi tham gia hạng mục chuyên gia bình thẩm, cũng xứng đáng với thời gian dài chuẩn bị đầy đủ, hội nghị diễn ra nghiêm túc, các vấn đề chuyên gia đưa ra đều bị giải đáp chuẩn chỉ.

Bình thẩm sẽ không có gì bất ngờ thuận lợi thông qua, ngay khi bình thẩm kết thúc, Đường Thu Bạch liền gửi tin nhắn báo cho Cảnh Thư Vân.

Bữa trưa mọi người lại cùng nhau mời chuyên gia đi ăn cơm, tài xế tiễn chuyên gia đi xong, đám người Đường Thu Bạch mới chạy trở về công ty.

Hạng mục trong tay rốt cuộc hoàn thành, đối với Đường Thu Bạch tới nói vui mừng là điều tất yếu, chủ yếu là gánh nặng trên va được hạ xuống, cả người nhẹ nhàng hơn không ít, khoảng thời gian này bởi vì tăng ca, khiến Cảnh Thư Vân cũng vất vả tăng ca cùng nàng, rốt cuộc đã nhận lại được một sự hồi đáp hoàn hảo.

Buổi chiều, Cảnh Thư Vân tổ chức cuộc họp nhỏ, trọng điểm đề ra chuyện này.

Đường Thu Bạch trước sau như một ngồi ở bên tay trái Cảnh Thư Vân, trong tay nắm bút máy do cô tặng, đôi mắt lại nhìn cô không hề chớp mắt, thỉnh thoảng còn sẽ gật gật đầu phụ họa theo cô, vẫn giống như những cuộc họp trước đây nhưng cũng lại không quá giống.

Đường Thu Bạch nghiêng đầu suy nghĩ, nàng cảm thấy có thể là bởi vì các nàng đã ở bên nhau, đôi mắt nàng đã không còn cần trốn tránh cùng thu liễm giống như trước kia.

Đường Thu Bạch lấy đôi mắt làm bút, từng điểm từng điểm miêu tả theo đuôi mắt đến sống mũi cao thẳng của Cảnh Thư Vân, một đường đến môi đỏ tươi đẹp, Đường Thu Bạch bất chợt thất thần, môi đỏ vốn là nổi bật giữa làn da trắng của chủ nhân, hơn nữa thể hiện khí sắc bên ngoài, Đường Thu Bạch thậm chí cảm thấy, cũng làm tôn lên Cảnh Thư Vân cả người khí tràng mờ ảo.

Giỏi giang quyết đoán, cường thế có chủ kiến.

Ừmm...... Còn mềm mại.

"Lộp bộp."

Đường Thu Bạch trong lòng đột nhiên nhảy ra ba chữ cuối cùng, dọa nàng hoảng sợ, tâm tư đen tối có lẽ chính là như vậy.

Một giây trước ánh mắt còn chính trực, đột nhiên bởi vì ba chữ này mạc danh trở nên có chút kỳ quái.

Trong đầu như là kéo ra cả thước phim, từng cuộn từng cuộn chiếu lên dáng vẻ nàng hôn môi Cảnh Thư Vân, khí tràng cường đại tan ra trong nháy mắt kia, cả người mềm ấm như là bỏ đi một lớp phòng vệ, lông mi nhẹ như cánh ve hơi hơi rung động, đó là hình ảnh nàng trộm nhớ kỹ.

Mà thực chất xúc cảm lại như thể mang điện tích, lan tỏa khắp người, kích thích đầu ngón tay Đường Thu Bạch cầm bút máy đều nổi lên một tia tê dại.

Đường Thu Bạch vô thức chuyển động yếu hầu, cúi đầu đi lấy ly nước bên cạnh.

Cảnh Thư Vân đứng ở vị trí chủ tọa hội nghị, hai tay chống mặt bàn, thần sắc bình tĩnh, ít khi nói cười, nghiêm túc vững vàng nói về hạng mục lần này, có lẽ là nhận thấy được Đường Thu Bạch vẫn luôn dùng ánh mắt nhu hòa lại nhiệt tình nhìn chăm chú vào cô, ánh mắt vờ nhìn lướt qua mọi người một vòng, thực tế lại đón tầm mắt của Đường Thu Bạch có dừng lại nhiều thêm một cái chớp mắt như vậy.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Cảnh Thư Vân đôi mắt đen nhánh hàng năm bất biến, tựa như giá rét của mùa đông, chợt bị một tia nắng ấm mặt trời từ chân trời phá mây hòa tan.

Đường Thu Bạch nhìn cô chớp chớp mắt, muốn giấu đi bối rối trong ánh mắt, giây tiếp theo Cảnh Thư Vân lời đến bên miệng có một chút tạm dừng, trước khi những người khác phát giác ra, Cảnh Thư Vân nhẹ nhàng nâng gọng kính trên mũi, dùng ánh mắt lặng thinh nhắc nhở Đường Thu Bạch, thuận thế thanh thanh giọng nói, dời đi tầm mắt, cầm bình giữ ấm trên bàn lên uống một ngụm, mới tiếp tục nói tiếp.

Đường Thu Bạch không nhịn được cười, phòng ngừa đồng nghiệp bên cạnh nhìn thấy, nàng hơi cúi thấp đầu.

Sau đó cuộc họp tiếp tục, Cảnh Thư Vân công khai trước mặt mọi người, lại một lần nữa khen ngợi Đường Thu Bạch, cũng khẳng định trách nhiệm của Đường Thu Bạch đối với hạng mục lần này, tiếp theo chính là một ít lời cổ vũ mọi người.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Cảnh Thư Vân gọi Đường Thu Bạch lại, đi theo cô trở về văn phòng.

"Em vừa mới thất thần." Cảnh Thư Vân ngồi ở ghế làm việc, khuỷu tay chống mặt bàn, một tay cầm đầu bút máy, một tay cầm đuôi, xoay chuyển, nói.

Đường Thu Bạch chớp chớp mắt.

"Suy nghĩ cái gì?"

"Nghĩ về chị."

"Hửm? Nghĩ tôi cái gì?"  Khóe môi Cảnh Thư Vân hiện lên ý cười như có như không, môi đỏ trở nên càng sáng rõ.

Đôi mắt Đường Thu Bạch vờ như lơ đãng đảo qua môi Cảnh Thư Vân, cười cười không đáp mà hỏi ngược lại: "Nhiệm vụ lần này, em hoàn thành tốt như vậy, có cái gì khen thưởng không đây?"

"Có." Cảnh Thư Vân gật đầu.

"Là cái gì!" Đường Thu Bạch ánh mắt sáng lên.

Cảnh Thư Vân cười khanh khách, ý bảo Đường Thu Bạch đến gần cô, Đường Thu Bạch dựa gần bàn làm việc của cô, hai tay chống lên bàn, thân người lại không kiềm được đè thấp chút, tới gần cô, môi đỏ gần trong gang tấc, Đường Thu Bạch gần như có thể cảm giác được hơi thở nhẹ phất qua trên mặt nhỏ bé như lông tơ.

Đầu ngón tay mang theo độ ấm nhẹ nhàng điểm ở giữa mày Đường Thu Bạch, kế đó Đường Thu Bạch nghe thấy Cảnh Thư Vân ôn nhu nói: "Khen thưởng cho em một chiếc xe thay đi bộ được không?"

Hả?!

Đường Thu Bạch hơi giật mình, hiển nhiên là không nghĩ tới món quà lớn bất ngờ này.

"Xe thay đi bộ?"

"Ừ, có chiếc xe em sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, lúc trước tôi đã muốn mua cho em, bởi vì em bận rộn nên vẫn luôn gác lại."

"Ôi, không cần, hiện tại gọi xe như vậy rất tiện." Đường Thu Bạch xua tay.

"Sao lại không cần, suy cho cùng gọi xe cũng không an toàn."

"Vậy chẳng phải em còn có chị sao." Đường Thu Bạch một tay nắm lấy bàn tay điểm ở giữa mày nàng, cười nói.

"Vì cái gì không muốn nhận quà của tôi?" Dừng một chút, Cảnh Thư Vân vạch trần tâm tư của Đường Thu Bạch, "Cảm thấy quá quý giá?"

"Có một chút." Đường Thu Bạch thanh âm hơi thấp.

"Vậy hiện tại em có phải bạn gái của tôi hay không?"

"Phải!"

"Thế tôi kiếm tiền, cho bạn gái của tôi tiêu thì có vấn đề sao?" Cảnh Thư Vân cười nhéo chóp mũi Đường Thu Bạch.

"...... Về lý đúng là không sai, nhưng mà quà khen thưởng có nhiều thứ như vậy, cũng không cần mua vật quý như thế mà."

Cảnh Thư Vân ngẫm nghĩ, gật đầu nói: "Ừm, có lý."

"Đúng...... Ưm."

Đường Thu Bạch đôi mắt hơi mở to chút, Cảnh Thư Vân đã ghé sát nàng, hôn lên môi nàng, hơi thở quảng hoắc hương bị áp đi không ít, hơi thở hương hoa hồng nghênh diện đánh tới, xúc cảm quen thuộc hoàn toàn bị khơi dậy, đầu lưỡi mềm mại lướt qua môi răng, khi thì liếm láp cánh môi, khi thì cọ cọ hàm răng, đầu lưỡi như có như không đảo qua, liền nổi lên từng trận ngứa ran.

Động tác của Cảnh Thư Vân rất nhẹ, dẫn đường Đường Thu Bạch, đầu lưỡi truy đuổi quấn quanh, nhiệt độ không khí dần dần tăng lên, thẳng đến khi hai người thiếu dưỡng khí, bất đắc dĩ phải tách ra, chân Đường Thu Bạch vốn đang dựa vào cạnh bàn lại có chút nhũn.

Đợi hô hấp hơi hoãn xuống, Cảnh Thư Vân tiếp tục nói: "Muốn chính là khen thưởng thế này sao? Vậy thì đều cho em."

"A?" Đường Thu Bạch mượn lực mặt bàn, gắng gượng giữ tư thế đứng thẳng, nhưng đầu óc lại có chút trống rỗng.

Cảnh Thư Vân đứng dậy, vòng đến trước người Đường Thu Bạch, ôm lấy eo nàng đi về phía sô pha, cười nói: "Cũng chỉ là xe thay đi bộ, không quý, huống hồ hạng mục lần này của em cũng giá trị không ít tiền đâu."

Đường Thu Bạch cũng hiểu rõ tâm ý của Cảnh Thư Vân, nhưng chính là trong lòng vẫn mơ hồ cảm thấy không tốt lắm.

Cảnh Thư Vân quan sát sắc mặt Đường Thu Bạch, tiến thêm một bước nói: "Em tính toán xem em hoàn thành cái hạng mục này giá trị bằng bao nhiêu chiếc xe? Cái này cũng chưa tính một số hạng mục khác cùng với hạng mục mở rộng trước đó."

Đường Thu Bạch hình như hơi thả lỏng, nhưng vẫn cứ không lên tiếng.

Cảnh Thư Vân mỉm cười, tay vòng lấy eo Đường Thu Bạch nắm thật chặt, ghé tới gần nàng, thuận thế đem nàng vòng ở giữa sô pha cùng trong lòng ngực của cô.

Đường Thu Bạch không rõ nội tình nhìn cô.

"Nếu, em không đồng ý thì tôi sẽ hôn mãi đến khi em đồng ý mới thôi đấy."

Cảnh Thư Vân vô tội chớp chớp mắt, khóe môi nén cười lại hút hồn người, không đợi Đường Thu Bạch làm ra bất kỳ phản ứng nào, nụ hôn tiếp theo lại lần nữa rơi xuống.

Chẳng qua sự khác biệt chính là, lần này hôn so với phía trước càng hàm chứa tính công kích cùng xâm lược.

......

Đường Thu Bạch cuối cùng vẫn có thể hoàn chỉnh từ trong phòng làm việc của Cảnh Thư Vân bước ra, thế nhưng nàng không phân rõ được là nên cảm tạ cuộc gọi của đại sư tỷ Đường Bác Mẫn hay là nên oán cô ấy.

Cảnh Thư Vân thế tới cuồn cuộn, Đường Thu Bạch không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, bị công phá tường thành dễ như trở bàn tay, bị đánh cho tơi bời, thật vất vả mới có cơ hội đối phương chịu thả nàng hoãn một hơi, nàng còn chưa kịp đồng ý chuyện mua xe, Đường Bác Mẫn đã gọi điện thoại tới trước.

Đường Thu Bạch nhìn tên trên màn hình, còn có chút do dự, thế nhưng người bên cạnh nàng lại cười như không cười, nhìn nàng nói: "Thất thần làm gì?"

Đường Thu Bạch mạnh mẽ ổn định tinh thần, ấn nghe điện thoại.

Trong điện thoại truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng phía bên kia, đầu tiên là hỏi Đường Thu Bạch có phải đang bận không, tiếp theo lại nói đã một khoảng thời gian không gặp nàng, hẹn nàng đi ra ngoài ăn cơm, mấu chốt là cuối cùng trong thanh âm của Đường Bác Mẫn còn bỏ thêm hai chữ nhớ nàng.

Mặc dù Đường Thu Bạch không mở loa ngoài, nhưng khoảng cách giữa hai người cũng đủ để nghe rõ âm thanh trong điện thoại, người bên cạnh khí tràng "Xùy" mà lại nhảy ra tới, Đường Thu Bạch cầm điện thoại, nhiệt độ lòng bàn tay đều hạ xuống mức thấp.

Đường Thu Bạch ho khan mấy tiếng, để cho Đường Bác Mẫn nói chuyện đàng hoàng, đối phương thì vẫn như cũ cười không để trong lòng, cùng Đường Thu Bạch nói chêm chọc cười trò chuyện tình hình gần đây, còn nhắc tới hạng mục công ty bọn họ muốn cùng Lam Hoa hợp tác.

Đường Thu Bạch đáp lời không chút để ý, giây tiếp theo vành tai bên kia đột nhiên bị sự mềm mại ướt át bao vây lấy, đầu lưỡi quen thuộc linh hoạt đảo qua, hơi thở ấm áp từ từ rơi vào sau tai, đến cổ, đầu lưỡi lại không chỉ là lưu chuyển quanh quẩn bên tai, mà theo thời gian trò chuyện với Đường Bác Mẫn, cũng từng chút từng chút thuận thế đi xuống dừng ở gương mặt, cổ của Đường Thu Bạch.

Đường Thu Bạch cảm giác được hô hấp khó khăn, môi khô khốc, cổ họng bất giác lăn lộn, cắn chặt răng.

Lúc sau Đường Bác Mẫn huyên thuyên nói một đống, Đường Thu Bạch một chữ cũng chưa nghe rõ, đôi lúc bởi vì động tác của Cảnh Thư Vân mà còn quên đáp lời đầu bên kia điện thoại, bên kia lại phải "Alo alo" kêu nàng.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Đường Thu Bạch cảm giác càng ngày càng dày vò, càng lúc càng không ức chế được thanh âm sắp vỡ ra, Đường Thu Bạch mạnh mẽ lôi kéo lý trí trở về, cắt ngang lời Đường Bác Mẫn nói.

"Sư tỷ, chúng ta buổi tối rồi nói sau, công việc trên tay em còn nhiều."

"À, được, vậy buổi tối là tôi đi đón em, hay là tự em qua đây?"

"Ưm...... Không, không có việc gì, em tự mình qua là được."

"Được." Đường Bác Mẫn đối với sự khác thường của Đường Thu Bạch ở bên kia cũng không hỏi nhiều, chỉ cho là bận rộn, đáp một tiếng cũng liền tắt máy.

Cúp điện thoại, Đường Thu Bạch thở phào nhẹ nhõm, Cảnh Thư Vân lúc này mới dừng động tác, cười tủm tỉm nhìn nàng.

__________________________ 

Editor: Việt Nam vô địch thì ra chương mới thôi :v :V
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.