Chương trước
Chương sau
"Cửa còn chưa khóa......" Đường Thu Bạch hình như có chút do dự nhìn về phía cạnh cửa.

Cảnh Thư Vân nhìn nàng cười cười, "Em đã quên, đây là ở văn phòng của tôi."

Đường Thu Bạch thu hồi tầm mắt đối diện cùng cô, Cảnh Thư Vân lại tiến thêm một bước giải thích, "Không ai dám không gõ cửa tiến vào."

"À...... Phải." Đường Thu Bạch cứng đờ sống lưng, hơi hoãn thả lỏng lại, "Cho nên chú dì nói gì đó? Buổi tối chị không cùng họ ăn cơm sao?"

"Chú dì?" Cảnh Thư Vân trái lại không vội không vàng lặp lại xưng hô Đường Thu Bạch thốt lên.

"Đúng vậy, không nên gọi như vậy sao?"

"Trước đó em buột miệng thốt ra cũng không phải là cái xưng hô này" Cảnh Thư Vân dừng một chút, lòng bàn tay vuốt ve mu bàn tay Đường Thu Bạch, khóe môi ngậm cười chế nhạo nói, "Thía thượng...... Hoàng?"

"...... Đó là nói sai." Gương mặt Đường Thu Bạch hơi bắt đầu nóng lên.

"Ừ, ba tôi là Thái Thượng Hoàng, thế tôi chẳng phải là thành tiểu hoàng đế?" Cảnh Thư Vân không chịu bỏ qua.

"Hửm......" Đường Thu Bạch suy tư hai giây, dời mắt, nhỏ giọng nói, "Hình như cũng không nhỏ*......"  (*nhỏ = tiểu)

Cảnh Thư Vân hơi ngửa đầu, nhìn Đường Thu Bạch, ý cười trên mặt càng sâu, chỉ là đôi mắt híp lại, đuôi lông mày nhẹ nhàng giương lên.

Đường Thu Bạch bị nhìn mà cả người không được tự nhiên, cười làm lành nói, "Em là khen chị lợi hại."

"Chà? Đúng không?"

Đường Thu Bạch gật như gà con mổ thóc.

Cảnh Thư Vân thấy thế chợt buông tiếng thở dài, "Em đã bắt đầu ghét bỏ tôi già rồi."

"Em không có! Em thích chị đều còn không kịp, sao có thể ghét bỏ chị già!"

"Em vừa rồi rõ ràng không phải nói như vậy."

"Ai da, đó không phải chọc chị một chút thôi sao. Chỉ cần là chị, em đều thích, huống hồ," Đường Thu Bạch nhìn cô chớp chớp mắt, "Em cảm thấy tuổi tác là một thứ rất có ý nghĩa."

Cảnh Thư Vân không nói chuyện, vẫn như cũ cười tươi nhìn nàng.

"Rất có sức hấp dẫn, giống như đại biểu cho khả năng không giống nhau, có rất nhiều sự thay đổi, năm tháng chị đi qua tất cả đều lấy kinh nghiệm cùng trải nghiệm cuộc sống một lần nữa hồi quy cho chị, khiến người ta mê muội."

Cảnh Thư Vân cười nhéo nhéo gương mặt Đường Thu Bạch, "Em thế này vốn chính là thích chị gái lớn tuổi chứ gì?"

"Không phải." Đường Thu Bạch vươn ngón trỏ tới quơ quơ, phủ định nói, "Là bởi vì chị, em mới có thể có loại cảm xúc này."

Khi nói chuyện, đôi mắt Đường Thu Bạch tỏa sáng, Cảnh Thư Vân vọng vào đáy mắt, có thể thấy sự chân thành tha thiết cùng mềm mại của nàng.

Trong lòng như là bị lông chim nhẹ nhàng phết qua, run rẩy, Cảnh Thư Vân vô thức gãi gãi cằm nàng.

"Quan hệ nhân quả này là không thể đảo ngược." Đường Thu Bạch vẫn nghiêm túc nói, nghĩ một hồi lại bổ sung một câu, "Bởi vì gặp qua người tốt nhất là chị, trong mắt cũng chỉ có chị."

"Được, chỉ có tôi." Cảnh Thư Vân nắm thật chặt tay vòng ở sau eo Đường Thu Bạch, lại ngẩng mắt nhìn nàng, "Bọn họ khen em, cảm thấy em rất giỏi."

"Phải không!" Đường Thu Bạch vui vẻ viết ở trên mặt, ngay cả mi mắt đều cong cong.

"Đúng vậy, còn khen rất nhiều lần." Cảnh Thư Vân quan sát sắc mặt Đường Thu Bạch, lại nói, "Đêm nay bọn họ có buổi tụ họp thế hệ trước, cho nên tôi liền không quấy rầy bọn họ."

"Như vậy à." Đường Thu Bạch như suy tư gì gật gật đầu.

"Ừm, chờ thêm mấy ngày bọn họ có thời gian tôi lại mời bọn họ ăn cơm."

"Được!" Đường Thu Bạch hoàn toàn thả lỏng lại, một tay vòng lên cổ Cảnh Thư Vân, "Thế chú dì có cái gì yêu thích hay không?"

"Hửm? Thái Thượng Hoàng sao, rảnh rỗi cũng chỉ thích uống trà, Hoàng Thái Hậu thì chăm dưỡng sinh."

Đường Thu Bạch đôi mắt xoay chuyển, lại hỏi: "Vậy có phải họ không thường xuyên tới công ty không? Em vào công ty một khoảng thời gian rồi, lần này vẫn là lần đầu tiên thấy họ."

"Ừ, hai người họ thường không tới công ty, lần này là mới từ nước ngoài du lịch trở về, tiện đường lại đây nhìn xem."

Đường Thu Bạch suy nghĩ, tựa hồ lại muốn hỏi cái gì, Cảnh Thư Vân nhẹ nhàng cười một tiếng, động tác trên tay cũng thả nhẹ chút, cọ đến trái tim Đường Thu Bạch đều ngứa.

"Em đừng căng thẳng quá, em ưu tú như thế, hai người họ không có lý do gì không thích em."

"Chẳng qua là, cái đó cũng đạt được nha," Đường Thu Bạch cau mày, thanh âm bất giác hạ thấp xuống, "Làm nhân viên, dĩ nhiên là thích em, nhưng nếu là làm một nửa kia của chị, chắc hẳn liền không phải là như vậy."

"Sao có thể? Em đừng lo lắng, có tôi ở đây mà." Cảnh Thư Vân cười cười, trấn an nàng, "Thế em nói như vậy, có phải tôi cũng nên lo lắng gặp bố mẹ vợ không?"

Nếp cong trên chân mày Đường Thu Bạch lại thả lỏng ra, cười xua tay, "Cái đấy thì thật ra không cần, ba mẹ em đã sớm biết xu hướng giới tính của em, nhưng mà chị nhắc nhở em, em cũng nên nói với bọn họ tin tốt này."

"Đã sớm biết?"

"Đúng vậy."

Đường Thu Bạch hồi ức kể lại sự kiện nàng xuất quỹ với Cảnh Thư Vân.

"Dù sao, cuối cùng hai vợ chồng già đối diện trong trầm mặc, một hồi lâu sau bọn họ nắm tay tiếp nhận rồi, thoạt nhìn còn có chút kiềm chế kích động."

Cảnh Thư Vân hơi quay đầu nhìn nàng, ánh mắt có chút phức tạp, không hiểu sao vẫn cảm giác Đường Thu Bạch nói chuyện xuất quỹ này có hơi ảo diệu, nhưng đồng thời cũng không thể bài trừ khả năng Đường ba Đường mẹ chính là tư tưởng cởi mở như vậy.

"Vậy sao em không nói với họ của chúng ta?"

Đường Thu Bạch sâu kín buông tiếng thở dài, giương mắt nhìn cô, "Bởi vì đầu óc không kiếm ra khoảng trống suy nghĩ bọn họ."

Thanh âm không lớn cũng không nhỏ, thế nhưng khi rơi vào tai người nghe vẫn giống như vị ngọt của mật ong, chậm rãi lan tràn.

Cảnh Thư Vân nhìn đôi mắt Đường Thu Bạch, bỗng ngẩn ra, mạc danh đã chịu ảnh hưởng, muốn đi hôn nàng, lại ở thời điểm chỉ cách mục tiêu còn có nửa bước, trong văn phòng đột nhiên vang lên tiếng chuông, kéo cô trở lại.

Đường Thu Bạch nhíu mày, tiếng chuông quen thuộc làm huyệt thái dương nàng lại nhảy dựng, quả nhiên trên màn hình di động hiển thị một cuộc gọi công việc.

Đường Thu Bạch nhìn di động, lại ai oán nhìn Cảnh Thư Vân, Cảnh Thư Vân bị nàng chọc cười, vẫn là tiến lên hôn hôn môi nàng, nhưng cũng chỉ là nhẹ nhàng chạm vào lại rời đi, "Ngoan, đi làm việc đi, chúng ta tan tầm về nhà lại nói."

Đường Thu Bạch mặc dù rất rất không muốn, nhưng cũng không có cách nào, trong thời gian làm việc có thể nhân lúc ở cạnh Cảnh Thư Vân trong chốc lát như vậy đã quá tốt rồi, càng đừng nói trên tay nàng còn đôi công tác.

Hai người lưu luyến tách ra, Đường Thu Bạch ôm văn kiện ra khỏi văn phòng, tiếp tục thảo luận công việc, còn Cảnh Thư Vân thì cười nhìn theo bóng dáng nàng rời đi, nhập đầu vào công việc của bản thân.

......

Ban đêm hai người ăn cơm, vốn dĩ là ngồi ở sô pha ôm nhau nói chuyện trời đất, sau đó lại không biết nói tới cái gì, Cảnh Thư Vân đột nhiên nói muốn viết chữ thư pháp, sau đó Đường Thu Bạch cùng cô vào thư phòng.

Trong thư phòng bày biện rất đơn giản, ngăn nắp chỉnh tề, sạch sẽ, trên bàn y tự đặt bảng chữ mẫu, phân loại các kiểu bút đầu cứng, bút lông, còn có mấy quyển sách.

Đường Thu Bạch không hiểu phương diện này, cũng chỉ đứng ở một bên lẳng lặng nhìn Cảnh Thư Vân viết, theo mỗi lần cô đặt bút, đôi mắt chợt lóe sáng.

Không qua bao lâu, Cảnh Thư Vân dừng bút, đứng thẳng lên, Đường Thu Bạch nghiêng đầu, ngó nhìn, nhỏ giọng đọc lên, trên tờ giấy trắng trong tay là chữ viết nước chảy mây trôi, không mất đại khí, có dấu ấn cá nhân riêng biệt của Cảnh Thư Vân.

Đường Thu Bạch càng xem càng thích, đôi mắt cong cong, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve mặt giấy, lại nắm chặt hơn.

Cảnh Thư Vân chú ý tới động tác rất nhỏ Đường Thu Bạch, nhẹ nhàng cười một chút, lại cầm lấy bút, khom người, nghiêm túc viết xuống mấy chữ.

Đến lúc Đường Thu Bạch phát hiện, Cảnh Thư Vân đã cầm lấy trang giấy, trưng bày ở trước mắt nàng.

Giấy trắng mực đen, rõ ràng viết, "Đường Thu Bạch, tôi thích em."

Đây là một câu, gần đây thường xuyên được các nàng nói ra, nhưng khi nó chân chân thật thật viết trên giấy, còn là Cảnh Thư Vân cầm lên cho nàng nhìn, không hiểu sao Đường Thu Bạch cảm nhận được một loại lực lượng từ trên câu chữ, là một loại lực vô hình lại cực kỳ quyết đoán đánh sâu vào, là cảm giác hoàn toàn không giống khi biểu đạt bằng ngôn ngữ.

Đường Thu Bạch nhìn câu văn đơn giản này, nhưng từ mỗi một nét bút đều rõ ràng cảm nhận được tình cảm Cảnh Thư Vân đối với nàng.

Đầu ngón tay Đường Thu Bạch nhẹ nhàng sờ qua chúng nó, cảm thụ được chúng nó.

Thế nhưng, chỉ là trong chốc lát, nàng lại nhíu nhíu mày, còn có chút quẫn bách.

Nàng cũng muốn đáp lại Cảnh Thư Vân, muốn lấy phương thức đồng dạng đáp lại đối phương, bày tỏ tình yêu của mình với cô, nhưng mà Đường Thu Bạch tưởng tượng đến chữ viết của mình, liền lại ngượng ngùng hạ bút.

Bởi vì nàng viết không đẹp, như vậy ngược lại sẽ phá hỏng ý cảnh này.

"Làm sao vậy?"

Cảnh Thư Vân hiển nhiên sẽ không biết, chỉ trong nháy mắt Đường Thu Bạch đã suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng cô chú ý tới Đường Thu Bạch nhíu mày.

"Không có." Đường Thu Bạch lắc lắc đầu, thanh âm rầu rĩ, tựa hồ còn có chút hạ xuống.

"Vừa rồi không phải còn rất vui vẻ?" Cảnh Thư Vân nhìn theo tầm mắt Đường Thu Bạch, "Là tôi viết không đẹp sao?"

"Không phải! Không có, viết rất đẹp......"

"Thế thì sao lại không vui."

Đường Thu Bạch đón lấy ánh mắt khó hiểu của Cảnh Thư Vân, do dự trong chốc lát, vẫn là đem suy nghĩ trong lòng nói cho cô.

"Bạn nhỏ, như thế nào sẽ có loại suy nghĩ này?" Cảnh Thư Vân lại chợt bật cười.

Đường Thu Bạch bĩu môi không nói gì.

Cảnh Thư Vân tiến lên một bước sờ đầu Đường Thu Bạch, thanh âm cũng hoãn xuống, "Chữ viết không đẹp, tôi cũng thích em, cũng sẽ không bởi vì nguyên nhân này liền thích em bớt một phân."

"Em biết...... Nhưng mà," Đường Thu Bạch dừng một chút, tầm mắt dời đến cây bút Cảnh Thư Vân nắm t tay, giương mắt nhìn cô, "Bằng không chị dạy em luyện chữ?"

Cảnh Thư Vân theo ánh mắt Đường Thu Bạch, nhìn bút trong tay, không hề do dự đưa bút cho nàng.

"Được."

Đường Thu Bạch cầm bút trên tay, mơ hồ còn mang theo độ ấm của Cảnh Thư Vân, đôi mắt đảo qua bảng chữ mẫu trên góc bàn, "Vậy em luyện quyển nào?"

"Hửm? Không phải tôi dạy cho em sao?"

Đường Thu Bạch ánh mắt mờ mịt, ở giây phút Cảnh Thư Vân tiến lên, đứng ở sau lưng nắm lấy tay nàng, khoảng cách dần dần bị thu nhỏ lại.

Nhiệt độ lòng bàn tay, đầu ngón tay nhỏ nhắn, cả người Cảnh Thư Vân sát gần mùi hương thoang thoảng, từng chút từng chút ăn mòn Đường Thu Bạch.

Trong đêm đen, hai người khom lưng, bóng người chồng lên nhau, Cảnh Thư Vân nắm tay Đường Thu Bạch, dạy nàng viết từng nét bút tên của mình, thỉnh thoảng còn sẽ nhẹ giọng nói cho nàng, lực độ nét bút, khi nào dừng bút.

Vành tai Đường Thu Bạch không biết từ khi nào đã nhiễm màu ửng hồng, ngay cả gương mặt cũng trở nên nóng bỏng, nhiệt độ lòng bàn tay cũng tăng lên mấy độ so với khi mới cầm bút, loại trạng thái này kéo dài mãi một khoảng thời gian sau, thẳng đến khi nàng chậm rãi đối ứng viết xuống mấy chữ "Cảnh Thư Vân, em thích chị", người phía sau chậm rãi lùi ra.

Đột nhiên không khí mới mẻ ập vào, mang đến cho Đường Thu Bạch khoảng thời gian ngắn ngủi hạ nhiệt độ, Cảnh Thư Vân nghiêng đầu nhìn, cười khanh khách lấy điện thoại ra, "Cũng không tệ lắm."

Sau đó là tiếng di động chụp ảnh, "Tách tách".

Đường Thu Bạch kinh ngạc nhìn cô, Cảnh Thư Vân cười cười không nói gì, ngón trỏ ở trên di động nhẹ lướt vài cái, giây tiếp theo điện thoại của Đường Thu Bạch "Ù ù ù" rung lên.

Trên màn hình bỗng hiển thị một thông báo Weibo, đặc biệt theo dõi - @ California quốc lộ số 1 đăng bài Weibo.

?

"Weibo......?"

Đường Thu Bạch nghi hoặc click mở Weibo, trong bài đăng mới nhất của California trên Weibo viết mấy chữ, "Về tôi thích em."

Phía dưới là tấm ảnh, hai người các nàng viết từng người thích nhau, Cảnh Thư Vân làm mờ tên, chỉ để lại, hai nét chữ không giống nhau, "Ta thích ngươi".

!

Đường Thu Bạch bừng tỉnh hiểu ra.

Cảnh Thư Vân quay đầu nhìn nàng cười, "Thất thần làm gì, chẳng phải em vẫn luôn muốn cướp bình luận đầu tiên của tôi sao?"

_____________________________

Editor: Lâu rồi mới quay lại....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.