Ánh chiều tà tan đi, ngay cả một tia ánh sáng cuối cùng cũng bị mang đi mất, cơn gió mang theo hơi lạnh lướt qua mảnh đất này. 
Màn đêm buông xuống, không chỉ là nhiệt độ hạ thấp, mà còn có sợ hãi cùng bất an cũng tăng dần lên. 
Tiếng sột sột soạt soạt đang không ngừng vang lên bên tai người phụ nữ, nàng lại rất an tĩnh, hoặc là nói, liên tiếp xảy ra va chạm đột ngột khiến cho ý thức của nàng không quá tỉnh táo. 
Đường Thu Bạch một mình bước đi giữa bóng đêm mênh mang bất tận, dưới chân cái gì cũng nhìn không rõ, như là đạp trên đất phẳng, nhưng mỗi bước đi về phía trước lại có chút mềm. 
Nàng nhẹ nhàng sờ soạng, giống như đang tìm kiếm gì đó, nhìn thấy khắp nơi bị bóng tối vây quanh, không biết đi bao lâu, Đường Thu Bạch đột nhiên dừng lại, thân thể gầy yếu khẽ run, thật cẩn thận ngồi xổm xuống. 
Đường Thu Bạch hai mắt vô thần lại mờ mịt nhìn sang một bên, đứng ở tại chỗ, vẫn tiếp tục không tìm thấy phương hướng, đi về phía trước không thấy rõ, nàng bắt buộc phải đưa ra lựa chọn. 
Trong đầu mơ hồ có sợi dây lôi kéo nàng, một đầu dây tiếp nối với người mà nàng bận lòng, cũng là ánh sáng duy nhất của nàng. 
Một lần nữa thẳng sống lưng, lại tiếp tục lần mò về phía trước. 
Đường Thu Bạch vô tri vô giác, thậm chí không biết đã đi qua đi lại trong bóng tối bao lâu, cho đến khi cảm giác càng ngày càng lạnh, thân thể 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-tong-dac-biet-thang/3632987/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.