Chương trước
Chương sau
"Hả? Cậu sắp về đến đây?"

"Đúng thế, vừa vặn gần đây ít việc, nhân lực cũng đủ nên về nghỉ ngơi mấy ngày." Duệ Tiểu Hạ nói xong dừng một chút, "Như thế nào, cậu không chào đón mình à?"

Đường Thu Bạch ngồi ở quán trà gọi điện thoại cùng Duệ Tiểu Hạ, nghe thấy cô ấy nói vậy lại cười cười, dỗi ngược lại nói: "Không thể nào, mình đã sớm nói với cậu kêu cậu trở về nghỉ ngơi thêm, cũng không biết là ai một mực than bận, rời khỏi không yên tâm."

"Hì hì, vậy chờ mình trở về chúng ta hẹn cơm nha!"

"Được thôi, chờ cậu."

Duệ Tiểu Hạ cười một hồi lâu lại đột nhiên nhớ tới gì đó đè thấp thanh âm, "Các cậu...... Thế nào rồi?"

Đường Thu Bạch vốn đang không hiểu, cô ấy đang hỏi chuyện gì, nhưng cô ấy cố tình đè thấp giọng, lại thêm một câu "Các cậu", ngược lại làm cho Đường Thu Bạch lập tức quay về ký ức mấy tiếng trước.

Màn hình di động ghé hờ vào bên tai, gương mặt Đường Thu Bạch lại bỗng nóng lên.

Thậm chí giây tiếp theo, Đường Thu Bạch đều có thể tưởng tượng ra cảm giác khi lòng bàn tay tinh tế mềm mại của Cảnh Thư Vân lướt qua da nàng.

Người đó môi mỏng hé mở, thanh âm cũng trở nên nhu hòa, lọt vào lỗ tai Đường Thu Bạch, ngược lại như thể một âm giọng nỉ non mềm nhũn, chậm rãi mê hoặc, ăn mòn trái tim nàng.

Đối với Đường Thu Bạch mà nói, trí mạng hơn nữa chính là, Cảnh Thư Vân như có như không đảo qua môi nàng, ánh mắt nóng bỏng.

Một cái chớp mắt đó, các nàng dường như ngăn cách với thế giới bên ngoài, trong mắt Đường Thu Bạch, hô hấp, thậm chí trái tim đập thình thịch, bỗng chốc cũng chỉ còn lại mỗi Cảnh Thư Vân.

Thích giống như măng mọc từ dưới đất, căn bản không chịu khống chế mà nảy mầm, dục vọng thì như là một gốc cây dây leo, quấn quanh leo lên cao, cuốn càng ngày càng chặt, làm Đường Thu Bạch nhìn Cảnh Thư Vân ở trước mặt ngược lại cảm thấy hít thở không thông.

Muốn có được cô, chiếm hữu hơi thở của cô.

"Alo? Bạch Bạch? Cậu còn ở đó không?"

Thanh âm khó chịu của Duệ Tiểu Hạ truyền tới, Đường Thu Bạch đột nhiên lấy lại tinh thần, nhìn xuyên qua cửa kính in hoa văn hướng ra phía ngoài, nữ chính trong đầu nàng đang nghiêng đầu đứng ở nơi đó gọi điện thoại, còn ở cạnh Đường Thu Bạch chỉ có một ít người xa lạ đang nói chuyện phiếm.

Còn may, còn may.

"Có." Đường Thu Bạch trả lời cô ấy.

"Cậu làm sao vậy? Có phải cậu còn đang khó chịu không?"

"Không có, chờ cậu trở về chúng ta ăn cơm rồi nói rõ đi."

"Được."

Đường Thu Bạch cúp máy, lật úp màn hình di động ở trên bàn, một tay chống ở mặt bàn chống cằm, một tay khác tùy ý vẽ vời ở trên ốp điện thoại, một vòng một vòng theo hình lưới.

Trước đó ở đình hóng gió cũng là như thế, Đường Thu Bạch còn đang suy ngẫm, trùng hợp điện thoại của Cảnh Thư Vân vang lên, đánh vỡ bầu không khí vi diệu đó.

Một hồi lâu, hương nước hoa quen thuộc thổi qua tới, Đường Thu Bạch nâng mắt.

"Xin lỗi, cuộc gọi của tôi có hơi nhiều." Người nói chuyện mang theo vẻ hối lỗi, ngay cả thanh âm cũng mềm xuống.

Đường Thu Bạch lắc đầu.

"Chúng ta đi ra ngoài dạo một chút?"

"Được." Đường Thu Bạch uống cạn trà hoa trong tay đứng lên đi theo cô.

Địa điểm tổ chức team building được chọn ở một khách sạn xa xôi, mới đầu Đường Thu Bạch không có phát hiện, cho đến khi nàng tới, xe quẹo trái rẽ phải lên núi, nàng mới kịp phản ứng.

Khách sạn tọa lạc ở giữa sườn núi, cây cối vây quanh, yên tĩnh lại u mịch.

Có lẽ là vì thứ sáu, càng đến buổi tối, người tới khách sạn này càng nhiều, các nàng đi ở con  đường nhỏ trong rừng, đa số những người gặp qua đều là tới nơi này nghỉ phép cuối tuần.

Mặt trời còn gắng gượng treo ở chân trời, Đường Thu Bạch tìm dư quang đi về phía trước, Cảnh Thư Vân đi ở bên cạnh nàng, đường trong rừng nhỏ hẹp, hai người cách rất gần nhau, Cảnh Thư Vân buông thõng tay cố ý vô tình lướt qua mu bàn tay Đường Thu Bạch.

Đường Thu Bạch hơi cúi đầu, mơ hồ có thể phân biệt được ý đồ của Cảnh Thư Vân, nhưng tay vẫn là theo bản năng hơi gập lên.

Chỉ là mùi hương thoang thoảng nơi chóp mũi, tại khung cảnh thiên nhiên này, không chỉ không thể nào hòa tan, ngược lại bị Đường Thu Bạch ngửi ra thấm vào ruột gan.

Đầu óc có một thoáng chốc trống rỗng, Đường Thu Bạch giống như đang suy nghĩ gì đó, lại giống như cái gì cũng không nghĩ, dưới chân là từng viên đá, phiến đá xen kẽ nhau trên đường nhỏ, uốn lượn khúc chiết.

Đường Thu Bạch cố ý chọn điểm dừng chân đều tuyển trên đá cuội, xúc cảm cứng rắn dưới lòng bàn chân ngược lại làm nàng có chút an tâm, cảm thấy chân thật.

Các nàng đi thẳng đến cuối đường nhỏ mới dừng lại, nơi này cây cối dày đặc, ngay cả nhiệt độ đều thấp hơn rất nhiều, trong rừng truyền đến vài tiếng chim hót líu lo.

Đường Thu Bạch đứng ở ven đường nhìn về phía núi rừng phía xa, những gì lọt vào trong mắt chính là hình ảnh hoàng hôn xán lạn nơi chân trời cùng đỉnh núi xa xa, tựa như toàn bộ thế giới chỉ còn lại ánh chiều tà hoàng hôn mang theo độ ấm.

Mà Cảnh Thư Vân đứng ở bên người nàng, cùng nàng sóng vai ngắm ánh hoàng hôn này, ánh mắt dần dần trở nên nóng rực.

Khi gió thổi, hơi gió lạnh theo hướng gió phất quá bên người các nàng, cuốn theo đuôi tóc lay động.

Trong khoảng thời gian ngắn, bên tai Đường Thu Bạch chỉ có thể nghe thấy tiếng gió cùng với vài tiếng chim hót, ở trong rừng tựa hồ còn có chút biến ảo khôn lường.

Sau một lúc lâu, Cảnh Thư Vân nhìn ánh sáng lộng lẫy, phá vỡ yên lặng vốn có.

"Có cảm xúc gì?"

"Hửm?"

"Nhìn hoàng hôn này, có cảm xúc gì."

Đường Thu Bạch theo tầm mắt cô lại nhìn phía nơi xa, nhất thời cảm xúc nổi lên, ấm áp từ lòng bàn tay theo máu tuần hoàn chảy đến khắp toàn thân.

Nàng có rất nhiều cảm xúc, có thể nói không chỉ bởi vì hoàng hôn xa cuối chân trời, mà còn vì người gần ngay bên cạnh lúc này.

"Khá tốt."

"Cái gì khá tốt?" Cảnh Thư Vân dừng một chút, gương mặt trắng nõn nhiễm một tia ý cười, "Là  hoàng hôn trước mắt, làn gió thổi qua, hay là bên cạnh em là tôi."

Đường Thu Bạch không đáp chỉ cười, khóe môi giương lên nghiêng đầu nghiêm túc nhìn cô, một hồi lâu mới nói: "Em cảm thấy chị khác biệt."

"Ừ, chỉ có thích một người, mới có thể khác biệt."

Cảnh Thư Vân như là hiểu rõ ý của Đường Thu Bạch, đôi mắt nhìn nàng chậm rãi nói.

Âm điệu vẫn bình tĩnh trầm ổn như cũ, nhưng lại giống một câu ma chú vang lên ở bên tai Đường Thu Bạch thật lâu không tiêu tan.

Mặt trời đang quay về phía dưới đường chân trời, những tia sáng le lói hướng thế giới này, chứng minh chúng nó đã từng đến.

Mới đầu Đường Thu Bạch nghĩ ngắm hoàng hồn dần tắt, nhưng đến lúc này, nàng ngược lại nhìn Cảnh Thư Vân luyến tiếc dời mắt, mắt kính gọng vàng phản chiếu hình bóng Đường Thu Bạch.

"Chị......"

"—— ù ù ù."

Đường Thu Bạch lời đến bên miệng, thậm chí đã bắt đầu nhảy ra bên ngoài, còn chưa kịp nói ra liền bị tiếng chuông đột ngột của Cảnh Thư Vân vang lên đánh gãy.

Cảnh Thư Vân lấy di động ra, đôi mắt Đường Thu Bạch tùy ý đảo qua, màn hình hiển thị chữ "Địch Nghiên".

Giây tiếp theo Cảnh Thư Vân gần như không chút do dự, đầu ngón tay định lướt cắt đứt, Đường Thu Bạch vội vàng ngăn cản cô.

"Nghe đi, nói không chừng có việc gấp."

"Em vừa muốn nói cái gì?"

"Chờ chị nghe điện thoại xong, em lại nói với chị."

Cảnh Thư Vân không lên tiếng, nhưng đầu ngón tay đã dịch vị trí.

Thời gian nói chuyện tổng cộng cũng không vượt quá một phút, thế nhưng từ vẻ nhíu mày của Cảnh Thư Vân, Đường Thu Bạch nhìn ra được, cúp điện thoại cô vẫn phải đi qua một chuyến.

Trước khi Cảnh Thư Vân mở miệng, Đường Thu Bạch đã cướp lời: "Chị đi đi, không có việc gì, có chuyện gì chờ chị trở về rồi nói."

Cảnh Thư Vân bình tĩnh nhìn nàng nói: "Không cho phép thay đổi, những gì em muốn nói giờ khắc này, tới lúc sau cũng phải từ đầu chí cuối nói cho tôi."

"Được."

Cảnh Thư Vân đi rồi, cô quay về khách sạn gặp Địch Nghiên.

Đường Thu Bạch nhìn bóng lưng của cô, chợt khẽ buông tiếng thở dài.

Trước kia nàng không thể hiểu nổi vì cái gì hai người thích nhau lại không thể ở bên nhau, lúc này đây nàng đã có thể lý giải, nhưng đáy lòng vẫn còn sót lại một luồng sức mạnh, một luồng sức mạnh không muốn cúi đầu trước nhân thế.

Đường Thu Bạch đứng ở cuối đường nhỏ đến khi mặt trời hoàn toàn biến mất, bầu trời xanh thẳm mênh mông vô bờ bay tới một tầng mây, mới xoay người quay lại khách sạn.

Nàng không có quên, buổi tối còn có tiệc tối lửa trại, viết lên dấu chấm câu cho buổi team building lần này.

Nhưng đi đến nửa đường, một bóng người chợt xuất hiện, ngăn chặn đường đi của Đường Thu Bạch.

......

Cảnh Thư Vân tới cửa khách sạn, đứng ở đó chờ Địch Nghiên ra đón, hai người một trước một sau đi vào khách sạn thuê phòng họp.

Lâm thời có cuộc họp video, họp bao lâu Cảnh Thư Vân cũng không nhớ rõ, chờ tới khi cô tắt video ngẩng đầu, mới phát hiện trời ngoài cửa sổ đã sớm một mảnh đen nhánh.

Vầng trăng khuyết treo giữa đêm đen, tựa như một ngọn hải đăng đứng giữa biển rộng vô cùng tận, hấp dẫn người đi xa, đồng dạng cũng mang đến hy vọng cùng quang minh cho những người lạc hướng.

Cảnh Thư Vân vặn trái vặn phải hoạt động cổ, nhẹ nhấp ngụm cà phê đã lạnh thấu, liền đẩy sang một bên, khép notebook lại đứng lên.

Tiệc tối lửa trại đã bắt đầu một hồi lâu, Cảnh Thư Vân còn chưa tới gần, từ rất xa liền tìm kiếm hình bóng Đường Thu Bạch, nhìn qua một lần lại không nhìn thấy.

Nhịp bước dưới chân không ngừng, ngược lại còn bước rộng hơn chút, Cảnh Thư Vân còn nhớ Đường Thu Bạch nợ những lời chưa nói với cô.

Mọi người ngồi vây quanh ở bên ngoài lửa trại đùa giỡn, lửa trại trung tâm sáng ngời lại nhiệt liệt, càng như là đốt cháy bầu không khí yên tĩnh ban đêm, thỉnh thoảng sẽ có những tiếng xèo xèo nhỏ bé.

Cảnh Thư Vân đứng ngoài vòng, đôi mắt tỉ mỉ đảo qua mặt mỗi một người ngồi đó, một vòng lại một vòng, cho đến vòng thứ ba nàng vẫn như cũ không thấy hình bóng quen thuộc, chân mày bỗng nhăn lại.

Gần như đồng thời, màn hình di động bị ấn sáng lên, ấn vào một ghi chú "Tiểu bằng hữu" trên điện thoại, Cảnh Thư Vân không chút do dự gọi đi, tai nghe không có giọng nữ lạnh lẽo, nhưng cũng không có thanh âm của Đường Thu Bạch, chỉ có tiếng "tút - tút - tút" không ngừng.

"Địch Nghiên!" Cảnh Thư Vân gọi một tiếng.

"Có, lão bản." Địch Nghiên từ phía sau Cảnh Thư Vân đứng ra.

"Buổi tối em có thấy Đường Thu Bạch không?"

"Đường bộ trưởng? Không có."

"Em đi hỏi Hạ Sâm bọn họ xem, có ai thấy Đường Thu Bạch?"

"Vâng."

Trong lòng  Cảnh Thư Vân chợt dâng lên dự cảm không tốt, tới đột ngột, ẩn dưới thanh âm trầm ổn bình tĩnh thường ngày, là có chút bất an nắm chặt điện thoại di động trên màn hình vẫn như cũ biểu hiện còn chưa được nghe máy.

"Lão bản, Hạ Sâm bọn họ cũng nói không thấy Đường bộ trưởng."

Địch Nghiên là chạy về tới, phía sau còn có Hạ Sâm cùng Bạch Trác Nhiên đi theo, còn cả những người khác trong bộ phận nông sản.

"Lúc tiệc lửa trại vừa mới bắt đầu, em đã phát hiện không thấy sư phụ, nhưng mà em tưởng sư phụ cùng ngài ở bên nhau......" Thanh âm Hạ Sâm nói nhỏ xuống.

"Tôi lâm thời có một cuộc họp video nên tách khỏi em ấy."

Ánh lửa trại nóng cháy, in ở trên tay Cảnh Thư Vân, xương ngón tay trở nên trắng bệch, gân xanh trên mu bàn tay có thể thấy rõ ràng, mắt cô sáng như đuốc ở áp suất thấp, ánh mắt còn có chút sắc bén quét qua bốn phía.

"Gọi những người khác trong công ty đều đứng lên, hẳn là sẽ không rời khỏi khách sạn này, tìm xung quanh."

"Bạch Trác Nhiên, em dẫn người đi hỏi nhân viên phục vụ khách sạn có thấy không, để cho bọn họ hỗ trợ tìm."

"Hạ Sâm, em đi khách sạn tìm thử, xem có phải nghỉ ngơi ở phòng hay không."

"Địch Nghiên, em đi cùng tôi."

Theo lời Cảnh Thư Vân nói, mọi người đều chạy khắp nơi, người mới vừa còn vây vòng quanh ở ngoài lửa trại, chớp mắt liền lần lượt tản đi.

Tuy vẫn là mùa thu nhưng cũng tới gần đầu mùa đông, gió ban đêm và ban ngày không giống nhau, không chỉ lạnh mà còn có chút thấu xương, hơn nữa còn ở trong núi, nhiệt độ càng thấp.

__________________

Editor: Có biến...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.