Đường Thu Bạch dường như mơ một giấc mơ rất dài rất dài, trong mơ có nàng, cũng có Cảnh Thư Vân.
Lúc Cảnh Thư Vân đi về phía nàng, bóng tối xung quanh lập tức bị xé toang.
Rơi vào chiếc ôm của đối phương, Đường Thu Bạch mới cảm nhận được thân thể lạnh lẽo bắt đầu dần dần khôi phục ấm áp.
Nhẹ nhõm giống như được cứu.
Rồi sau đó Đường Thu Bạch lại mơ thấy rải rác một ít đoạn ngắn, thẳng đến khi nàng từ từ mở mắt ra, bức tường trắng phản chiếu vào mi mắt, mùi nước sát trùng kích thích khứu giác của nàng, Đường Thu Bạch mới hồi tưởng lại, đây cũng không phải mơ.
Ngón tay Đường Thu Bạch đặt ở trong chăn theo bản năng giật giật, có chút cứng đờ, nhưng còn có tri giác.
Trong phòng im ắng, không bằng nói là chỉ có một mình nàng.
Trên mặt tủ bên cạnh giường bệnh có một rổ hoa quả, bàn tròn nhỏ bằng phẳng cũng chất đống hoa hoè các kiểu, trái cây cùng thực phẩm dinh dưỡng, những dấu vết đó đều chứng minh nơi này đã có người tới, còn tới không ít người.
Tròng mắt quay tròn nhìn chung quanh một vòng, Đường Thu Bạch lại lần nữa xác định cả căn phòng chỉ có nàng, ý thức toàn bộ toàn tràn về.
Không nhìn thấy Cảnh Thư Vân làm Đường Thu Bạch mạc danh có chút mất mát.
Đường Thu Bạch khó khăn ngồi dậy, muốn xem xét vết thương, nhưng ngay sau đó truyền đến một trận đau đớn, Đường Thu Bạch không nhịn được lại "xùy" một tiếng.
Băng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-tong-dac-biet-thang/3643883/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.