- Hải à, Hải Nha Tử, cậu vẫn không tin tôi à? Ít ra trước hết cậu để ngón tay ra xa cò một chút có được không? Thứ này khiến sống lưng tôi ớn lạnh đấy.
Đỗ Long nói.
Trần Kiến Hải theo bản năng đưa ngón tay từ trên cò súng dịch chuyển ra một chút. Trong lòng Đỗ Long định thần lại, hắn tiếp tục nói:
- Trước khi cậu tòng quân tôi đều gọi cậu là Hải Nha Tử, sau này khi cậu tham gia quân ngũ liền không cho tôi gọi cậu như vậy nữa, tôi mới thay đổi gọi cậu là Hải. Lẽ nào cậu quên rồi sao?
Trần Kiến Hải kích động hít thở cũng trầm trọng hơn. Khi xưa cậu ngưỡng mộ và sùng bái nhất là Trần Tú Mục người anh họ bà con xa. Tất cả đều lấy người đó làm gương, thậm chí đến cuối cùng cũng một mực gia nhập vào bộ đội đặc chủng. Trần Tú Mục có thể nói là tấm gương của Trần Kiến Hải. Tuy Trần Tú Mục sau đó xảy ra chuyện, nhưng Trần Kiến Hải luôn luôn cho rằng Trần Tú Mục không sai, cái loại gian phu dâm phụ này không đáng giết sao? Quốc pháp là quốc pháp, suy nghĩ của người dân thường không nhất định có lí trí như vậy.
Tình cảm giữa Trần Kiến Hải và Trần Tú Mục rất sâu nặng. Chuyện kể giữa hai người một năm cũng không hết. Đỗ Long cảm nhận được tư tưởng của Trần Kiến Hải, tốc độ cảm nhận này còn nhanh hơn rất nhiều với tốc độ kể chuyện. Nghe hắn nói những chuyện cũ từ trước, gợn sóng trong lòng Trần Kiến Hải càng lúc càng lớn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1531226/chuong-1160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.