Đến tận lúc Lưu Uy đến nhận ca, Đỗ Long và Trần Kiến Hải mới người nào người nấy về lều trại nghỉ ngơi. Lưu Uy có chút nghi hoặc nhìn theo bóng dáng bọn họ. Hai người này trước sau thay đổi quá lớn, đến cả anhLong cũng gọi rồi. Rất khả nghi, lẽ nào khi nãy đi bắt Tề Quang Bưu đã xảy ra chuyện gì?
Mấy người Lưu Uy có mơ ngủ cũng chẳng biết đã xảy ra chuyện gì. Sáng sớm tinh mơ Đỗ Long và Trần Kiến Hải gần như đồng thời từ trong lều đi ra. Hai người nhìn nhau cười, rồi cùng đi súc miệng, rửa mặt. Trần Kiến Hải dường như biến thành cái đuôi của Đỗ Long. Điều này khiến mấy người Lưu Uy càng thêm buồn bực.
Hôm qua Tô Linh Vân thật sự mệt mỏi, ngủ một mạch đến hơn ba giờ sáng mới tỉnh dậy. Sau đó Đỗ Long phát hiện cô ta có chút bất thường. Cô ấy thỉnh thoảng lại nhíu mày, hơn nữa còn thường xuyên xoa bóp tay chân.
Đỗ Long ngẫm nghĩ một chút liền hiểu ra. Tô Linh Vân rèn luyện vẫn còn ít, đi cả một buổi chiều đường núi, đã quá mệt mỏi rồi. Ngủ cả một đêm phỏng chừng không tránh khỏi mình mẩy đau nhức. Đỗ Long không nén được mừng thầm, đây có thể là cơ hội của hắn rồi...
- Có phải tay chân nhức mỏi không? Cô vận động ít quá đấy, cứ như mấy người chúng tôi, có đi gấp mười lần như vậy cũng không vấn đề gì.
Đỗ Long nói.
Trần Kiến Hải đồng cảm sâu sắc gật đầu. Hắn phiền nhất là mấy vị khách hễ động cái lại kêu mệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1531227/chuong-1161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.