Chương trước
Chương sau
Đến tận lúc Lưu Uy đến nhận ca, Đỗ Long và Trần Kiến Hải mới người nào người nấy về lều trại nghỉ ngơi. Lưu Uy có chút nghi hoặc nhìn theo bóng dáng bọn họ. Hai người này trước sau thay đổi quá lớn, đến cả anhLong cũng gọi rồi. Rất khả nghi, lẽ nào khi nãy đi bắt Tề Quang Bưu đã xảy ra chuyện gì?
Mấy người Lưu Uy có mơ ngủ cũng chẳng biết đã xảy ra chuyện gì. Sáng sớm tinh mơ Đỗ Long và Trần Kiến Hải gần như đồng thời từ trong lều đi ra. Hai người nhìn nhau cười, rồi cùng đi súc miệng, rửa mặt. Trần Kiến Hải dường như biến thành cái đuôi của Đỗ Long. Điều này khiến mấy người Lưu Uy càng thêm buồn bực.
Hôm qua Tô Linh Vân thật sự mệt mỏi, ngủ một mạch đến hơn ba giờ sáng mới tỉnh dậy. Sau đó Đỗ Long phát hiện cô ta có chút bất thường. Cô ấy thỉnh thoảng lại nhíu mày, hơn nữa còn thường xuyên xoa bóp tay chân.
Đỗ Long ngẫm nghĩ một chút liền hiểu ra. Tô Linh Vân rèn luyện vẫn còn ít, đi cả một buổi chiều đường núi, đã quá mệt mỏi rồi. Ngủ cả một đêm phỏng chừng không tránh khỏi mình mẩy đau nhức. Đỗ Long không nén được mừng thầm, đây có thể là cơ hội của hắn rồi...
- Có phải tay chân nhức mỏi không? Cô vận động ít quá đấy, cứ như mấy người chúng tôi, có đi gấp mười lần như vậy cũng không vấn đề gì.
Đỗ Long nói.
Trần Kiến Hải đồng cảm sâu sắc gật đầu. Hắn phiền nhất là mấy vị khách hễ động cái lại kêu mệt mỏi. Tô Linh Vân coi như khá khẩm hơn. Rất nhiều cô gái bị ông chủ mang đến chơi sớm đã làm nũng còn không ngừng kêu khổ.
Tô Linh Vân thoáng chút ngượng ngùng nói:
- Tôi thông thường cũng có vận động. Không ngờ lại không có tác dụng thế này. Xem ra hôm nay tôi không thể lại đi xa như vậy nữa.
Đỗ Long xắn tay áo xoa tay nói:
- Tôi biết mát xa, cô có muốn thử chút không? Bảo đảm làm cho cô vui sướng dễ chịu như lúc đầu.
- Thật hay giả vậy?
Tô Linh Vân giơ tay trái lên nói.:
- Anh làm thử xem, có cần xắn tay áo lên không?
Tô Linh Vân không giống với Đường Lệ Phượng hay là Phó Hồng Tuyết. Đỗ Long sợ dọa cô ấy chạy mất liền nói:
- Không cần đâu, tôi sức lực mạnh, mát xa qua lớp quần áo cũng vẫn hiệu quả.
Đỗ Long thoáng chần chừ đặt hai tay lên cánh tay Tô Linh Vân. Cách lớp quần áo đẩy nội lực đi vào hao tổn tương đối lớn. Nhưng vì nữ thần trong mộng, trả giá một chút cũng đáng!
Tô Linh Vân cảm thấy sau khi để hắn xoa bóp vài cái, cánh tay nóng ran lên. cảm giác đau nhức nhanh hóng biến mất. Tô Linh Vân không khỏi ồ lên một tiếng, nói:
- Đúng là rất có hiệu quả.
Đỗ Long ngạo nghễ nói:
- Đó là đương nhiên, tay nghề của tôi là độc môn tuyệt nghệ đấy, chứ không phải khoác lác đâu.
Đây còn là lần đầu Đỗ Long và Tô Linh Vân tiếp xúc thân mật. Hắn không dại gì chớp lấy thời cơ đoán biết suy nghĩ của Tô Linh Vân. Đáng tiếc những gì Tô Linh Vân nghĩ hoàn toàn không phải điều mà Đỗ Long muốn biết. Hắn chỉ có thể nghĩ cách dẫn đường một chút.
- Tiểu Vân, bố mẹ cô đã tìm bạn trai mới cho cô chưa?
Đỗ Long dò hỏi.
Khuôn mặt Tô Linh Vân lập tức tối sầm lại, nói:
- Lần này ra ngoài là muốn giải sầu, đừng nói những chuyện không vui vậy được không?
Đỗ Long sửa lời nói:
- Vậy tôi có thể hỏi cô lúc trước khi ở thành phố Lỗ Tây, tại sao lại chạy đến công viên hẻo lánh như vậy?
Tô Linh Vân nói:
- Khi đó tôi có hẹn gặp mặt với một vị trưởng bối. Không ngờ vị trưởng bối đó vẫn không đến còn xảy ra chuyện. Sao tự nhiên anh lại hỏi tới chuyện này?
Đỗ Long cười nói:
- Tùy tiện hỏi vậy thôi... Tiểu Vân, những lúc cô buồn chán thường thích chơi những thứ gì?
Tô Linh Vân nói:
- Đọc sách, đánh quần vợt hoặc đi dạo phố. Đôi khi có hứng thú với phim ảnh liền đi xem phim...
Đỗ Long vừa mát xa cho Tô Linh Vân vừa cười đùa với cô. Hơn mười phút qua đi, cùng lúc thân thể và tinh thần Tô Linh Vân được thư giãn, thì Đỗ Long cũng tiến thêm một bước hiểu biết về Tô Linh Vân. Tình trường như chiến trường, biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng!
Tô Linh Vân rất thương yêu động vật khiến cô ấy không nỡ ra tay chĩa súng về phía chúng. Vì thế Đỗ Long thay đổi mục tiêu là các hòn đá, khúc gỗ. Tóm lại muốn cô ấy chơi cho đã đời. Tô Linh Vân rất hứng thú với màn so tài bắn súng cao thấp của mấy người Đỗ Long. Cần đến bốn người so tài bắn súng, mấy người Lưu Uy căn bản không mấy chú tâm. Trần Kiến Hải biết Đỗ Long theo đuổi Tô Linh Vân. Bất luận có hay không, tóm lại phải làm cho Đỗ Long thuận lợi về nhất. Tô Linh Vân tuy hoài nghi họ nhường nhịn nhưng biểu hiện của Đỗ Long cũng đủ đặc sặc, cô ấy cũng lười không muốn truy cứu nhiều.
Phía sau sơn trang Liệp Báo tuy nhiều núi, nhưng phong cảnh đặc sặc có thể thưởng thức không nhiều. Ngày thứ ba Đỗ Long liền đề nghị dời núi. Hắn thương lượng với Tô Linh Vân, hi vọng dẫn Tô Linh Vân về chơi thành phố Lỗ Tây.
Tô Linh Vân không có ý kiến gì, vì vậy họ trở về thành phố Ngọc Minh. Sau đó ngồi máy bay về thành phố Lỗ Tây. Khi rời khỏi sơn trang Liệp Báo, Đỗ Long để Trần Kiến Hải tiếp tục ở lại sơn trang một thời gian. Sau Đó từ chức đến thành phố Lỗ Tây tìm hắn.
Trở lại Lỗ Tây, Đỗ Long sắp xếp cho Tô Linh Vân nghỉ ngơi trong khách sạn. Sau đó hắn nhận được cuộc gọi từ Thẩm Băng Thanh. Thẩm Băng Thanh nói với hắn ngày mai trong cục mở cuộc họp. Hỏi Đỗ Long có thể về gấp được không.
- Bây giờ tôi đang ở Lỗ Tây, cuộc họp ngày mai tôi sẽ tham gia.
Đỗ Long nói.
- Anh lừa Tô Linh Vân đến đây rồi ư?
Một câu của Thẩm Băng Thanh đánh trúng tâm đen của hắn, cậu ta quá hiểu Đỗ Long.
Vừa sáng sớm hôm sau Đỗ Long đến cuộc họp. Trong cuộc họp hầu như là nhắc lại chuyện cũ, cũng không có cái gì mới mẻ cả. Cuối năm rồi, không cần yêu cầu văn kiện, Đỗ Long cũng nắm bắt hết các công việc.
Lần trước Đường Lệ Phượng đề nghị mời Lâm Nhã Hân đầu tư phát triển khu vực trọng điểm thành phố Lỗ Tây. Đỗ Long trước tiên để Đường Lệ Phượng thiết lập một danh sách cảnh điểm có hiệu lực mang đến. Đường Lệ Phượng rất nhanh làm xong bảng danh sách. Vì vậy Đỗ Long tương đối hiểu biết từng nơi xung quanh thành phố Lỗ Tây. Những nơi trọng điểm này đều chưa được khai thác. Đỗ Long dẫn theo Tô Linh Vân đi khảo sát thực địa một chút. Tô Linh Vân rất thích cảm giác tự do tự tại này, đi chơi rất vui vẻ.
- Những chỗ này rất nhanh sẽ được mở mang phát triển.
Đỗ Long nói.
- Thật không? Vậy thật sự rất đáng tiếc rồi.
Tô Linh Vân nói, khai thác du lịch của Trung Quốc rất kì dị. Thương mại hóa quá mức, tất cả khu cảnh đẹp đều bị biến mất hương vị, tình trạng bên thôn Mãnh Tú còn tốt hơn chút ít.
Tô Linh Vân hỏi:
- Là chị Lâm chuẩn bị đầu tư khai thác đúng không? Vào tay của chị Lâm, diện mạo của khu vực này có lẽ bảo tồn tốt hơn chút.
Đỗ Long cười nói:
- Cô ấy vẫn chưa quyết định, nếu như cô thích, cô cũng có thể nắm bắt được hạng mục lần này. Điều kiện của thành phố Lỗ Tây tốt hơn Mãnh Tú rất nhiều. Làm tốt lợi nhuận sẽ không ít, rảnh rỗi có thể tự mình đến chơi, cho lòng thảnh thơi hơn.
Tô Linh Vân có chút động lòng, cô nói:
- Cứ vậy đã... Tôi suy nghĩ một chút.
Tô Linh Vân rất nhanh chóng đưa ra quyết định, cô ấy muốn khai thác tài nguyên du lịch của thành phố Lỗ Tây. Quyết định lần này của Tô Linh Vân không giống với những quyết định đầu tư khi trước của cô. Quyết định này chưa từng được thông qua điều tra cũng như đánh giá của chuyên gia. Hoàn toàn là do Tô Linh Vân trực tiếp đề đạt. Khi Đỗ Long dẫn cô đến gặp Đường Lệ Phượng, Tô Linh Vân trong lòng có chút do dự, làm như vậy có phải rất không lí trí?
Đường Lệ Phượng vốn dĩ đang đợi hồi âm của Lâm Nhã Hân. Đột nhiên gặp Đỗ Long mang theo Tô Linh Vân đến. Cô ta rất kinh ngạc nhưng cũng rất vui mừng. Trong thâm tâm Đường Lệ Phượng này có chút bài xích với Lâm Nhã Hân. Tô Linh Vân lại không như vậy, cô chẳng có quan hệ gì với Chu Dịch Thăng. Hơn nữa lai lịch phía sau rất lớn, có cô ấy đầu tư trong thành phố Lỗ Tây, chính quyền thành phố bọn họ làm việc cũng dễ dàng hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.