Quả thực Hứa Diên rất buồn ngủ.
Giữa nước H và nước N chênh lệch sáu múi giờ.
Trên máy bay cô không ngủ chút nào. Sau khi lên xe, dù Tạ Tư Chỉ lái xe rất êm, cô vẫn không chợp mắt được. Cô giữ nguyên tư thế ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài. Dọc đường đi xe chạy qua nhiều khung cảnh hoang vu, vừa nhìn vừa suy nghĩ trời đã chuyển sang nửa đêm rồi.
Tạ Tư Chỉ chống khuỷu tay lên cửa kính, khẽ gõ tàn thuốc rơi.
Làn khói mong manh phả ra từ đôi môi mỏng, tan biến trong gió sa mạc.
Trong số quần áo Tạ Tư Chỉ chuẩn bị cho cô có một chiếc áo choàng có thể che mặt. Phụ nữ ở sa mạc thỉnh thoảng dùng nó để che gió cát.
Hứa Diên thay xong bước xuống xe, chỉ để lộ đôi mắt và vài sợi tóc lòa xòa ra ngoài.
Tạ Tư Chỉ quay lại nhìn cô, tiện tay dập điếu thuốc trên cửa kính.
Hắn đội mũ bóng chày và đeo khẩu trang, tự nhiên nắm tay cô: "Đi thôi."
Hứa Diên cúi đầu nhìn bàn tay hắn, khớp xương rõ ràng, vừa ấm áp vừa mạnh mẽ, mang thêm một chút dịu dàng trái ngược hoàn toàn với con người hắn.
Tạ Tư Chỉ nhận ra cô đang nhìn hai bàn tay nắm chặt nhau của họ, khẽ giải thích: "Hai người không phải người nước này, đi đâu cũng sẽ gây chú ý. Giả làm đôi tình nhân để che mắt người khác. Anh không muốn chúng ta chưa tới được thủ đô mà đã chết trên đường."
Hắn nghiêng người lại gần Hứa Diên, kéo nhẹ lớp áo choàng trên mặt cô, che kín
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-dieu-rach-tinh-ha-phu-du/4667781/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.