Hứa Diên đặt đôi chân trần trên ga giường sạch sẽ.
Cô ôm gối tựa vào đầu giường, chiếc chăn mỏng phủ lên bắp chân.
Trước khi đi ngủ cô không để ý, chỉ khi tỉnh dậy mới nhận ra rằng đêm sa mạc lạnh đến bất ngờ.
Tạ Tư Chỉ đã ra ngoài rất lâu, có thể là năm phút, cũng có thể là mười phút.
Hắn mặc rất mỏng manh.
Trong ký ức của Hứa Diên, Tạ Tư Chỉ dường như không sợ lạnh.
Ngày xưa, vào mùa đông giá rét nhất, tuyết phủ kín toàn bộ trang viên, hắn cũng chỉ khoác một chiếc áo khoác bên ngoài áo sơ mi.
Dù có vệ sĩ che ô, mỗi khi vào phòng hắn vẫn mang theo một lớp tuyết ướt sũng dính trên chiếc áo khoác đen, như những bông lau rơi rụng trong mùa thu.
Hắn không sợ lạnh nhưng hắn sợ cái lạnh truyền sang người cô.
Mỗi lần như vậy hắn đều cởi áo khoác ở cửa, tắm nước nóng xong mới lên giường ôm cô.
Những đêm đó, khi thân nhiệt ấm áp của hắn áp vào người, Hứa Diên có cảm giác như đang được một chú chó nhỏ ướt đẫm mồ hôi ôm chặt.
Trên cồn cát, trăng tròn treo lơ lửng.
Khi Tạ Tư Chỉ rời đi, hắn kéo rèm cửa phòng ra nói với cô: "Nếu em sợ thì hãy nhìn trăng ngoài cửa sổ."
Hứa Diên ngước nhìn vầng trăng, nhợt nhạt, tĩnh lặng.
Bên dưới nó, mặt đất trở nên hoang tàn nhưng lại khiến lòng người cảm thấy yên tĩnh một cách khó hiểu.
Ngoài cửa ồn ào, tiếng cơ thể va vào container dồn dập, âm thanh đì đùng, kèm theo những tiếng r*n r*
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-dieu-rach-tinh-ha-phu-du/4667782/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.