Vết thương trên vai Hứa Diên đã được xử lý, nhưng chuyện ban ngày khiến cô ngủ không yên, cứ như đang trải qua một cơn ác mộng.
Ngay khi đầu ngón tay Tạ Tư Chỉ vừa chạm vào lông mày cô, cô lập tức tỉnh dậy.
Trong ánh mắt mơ màng, gương mặt cô mềm mại, bàng hoàng như một đứa trẻ.
Nhưng khi lý trí trở lại, cô ngay lập tức phản xạ lùi xa khỏi hắn.
Bàn tay Tạ Tư Chỉ rơi vào khoảng không: "Vết thương còn đau không?"
Hứa Diên: "Cũng không sao."
"Bác sĩ nói, bệnh của em muốn hồi phục hoàn toàn phải nghỉ ngơi và giữ tâm trạng thư giãn. Anh nhớ em còn vài môn chưa hoàn thành ở Học viện Flaxman. Nếu em vẫn muốn đi học, sau khi vết thương lành anh sẽ sắp xếp cho em."
Hứa Diên im lặng một lúc: "Không cần đâu."
Dù chính hắn là người tạo ra kết quả này, Tạ Tư Chỉ vẫn chậm rãi hỏi: "Tại sao?"
Hứa Diên cúi xuống, không đáp.
Nếu hôm nay cô không ra ngoài, viện phúc lợi đã không bị tấn công.
Dù rất không muốn nhưng cô buộc phải nhìn nhận một sự thật, trong mắt người khác cô và Tạ Tư Chỉ đã gắn chặt với nhau, không thể tách rời.
Nếu còn tiếp tục đi học, biết đâu lần tới nơi bị tấn công sẽ là học viện.
Hứa Diên nhỏ giọng: "...Tóm lại là tôi sẽ không đi nữa. Hôm nay lúc anh bắn họ, không nhắm vào chỗ hiểm chứ?"
Tạ Tư Chỉ gật đầu.
Ngoại trừ kẻ định bắn Hứa Diên bị hắn bắn xuyên tim, những người còn lại chỉ bị mất khả năng hành động.
"Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-dieu-rach-tinh-ha-phu-du/4667763/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.