Trong cơn mê man, Hứa Diên bị đưa lên một chiếc xe.
Doãn Lệ ôm chặt lấy cô, không ngừng thúc giục tài xế: "Có thể chạy nhanh hơn chút được không?"
Hứa Diên cố gắng lắc đầu xua đi cảm giác choáng váng: "Trong hộp có gì vậy?"
Không lâu trước đó, Doãn Lệ đã đến phòng cô.
Vệ sĩ không hề ngăn cản.
Bởi vì thiệp mời trên tay Doãn Lệ là do Tạ Tư Chỉ đích thân gửi đến.
Hắn mời cô ấy đến trang viên, chỉ mong tâm trạng Hứa Diên có thể khá hơn đôi chút.
Doãn Lệ mang đến một chiếc hộp, nói là quà từ viện trưởng Ferdinand gửi cho Hứa Diên.
Khi cô mở ra, bên trong trống rỗng, chỉ tỏa ra một mùi hăng hắc khó ngửi.
Từ lúc ấy Hứa Diên bắt đầu thấy choáng váng, ngay sau đó Doãn Lệ lại bảo sẽ đưa cô ra ngoài hóng gió cho tỉnh táo.
Vệ sĩ vẫn theo sát hai người nhưng giữ khoảng cách chừng mười mét.
Đêm nay khách khứa đông, xe ra vào trang viên cũng tấp nập hơn hẳn.
Khi đi ngang một chiếc xe, Doãn Lệ bất ngờ kéo mạnh Hứa Diên lên, sau đó chiếc xe lao vút ra ngoài.
"Tớ ... tớ không biết mà." Doãn Lệ luống cuống: "Viện trưởng Ferdinand chỉ bảo tớ đưa quà cho cậu rồi lên chiếc xe này là có thể trốn thoát. Tạ Tư Chỉ giam cầm cậu lâu như vậy, tớ chỉ muốn cứu cậu ra ngoài thôi."
"Nếu ông ta thật sự muốn giúp tớ, tại sao lại bỏ thuốc mê vào trong hộp?" Hứa Diên nhìn về phía người lái xe.
Lúc này Doãn Lệ cũng nhận ra mình đã bị lợi dụng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-dieu-rach-tinh-ha-phu-du/4667764/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.