Địa điểm mới của viện phúc lợi được chọn ngay tại khu trung tâm sầm uất của thành phố.
Trước đây nơi này là một trường mầm non tư thục, nhưng vì kinh doanh thua lỗ nên phải đóng cửa, Tạ Tư Chỉ đã mua lại mảnh đất này.
Cơ sở vật chất vốn đã khá đầy đủ, hắn lại đầu tư thêm một khoản để cải tạo lại sao cho phù hợp với cuộc sống của những trẻ em khuyết tật.
Đã lâu Hứa Diên không đến viện phúc lợi, thay đổi ở nơi đây vượt xa mọi tưởng tượng của cô.
Trước đây điều kiện của viện phúc lợi rất kém, thiếu giáo viên, chỉ thỉnh thoảng có tình nguyện viên đến giúp mới xoay xở kịp.
Bây giờ, viện có thêm nhiều giáo viên, mỗi đứa trẻ đều được chăm sóc chu đáo.
Thậm chí còn có giáo viên phụ trách các lớp học theo sở thích. Mặc dù là viện phúc lợi, nhưng chất lượng ở đây còn tốt hơn so với nhiều trường tiểu học tư thục khác.
"Kể từ khi chuyển đến địa điểm mới, tần suất phụ huynh vô trách nhiệm bỏ trẻ ở cổng lại tăng lên." Viện trưởng đùa với Hứa Diên: "Trên người các bé còn bị phụ huynh nhét một mảnh giấy, bảo rằng vào viện phúc lợi còn tốt hơn ở nhà."
Hứa Diên không tán thành: "Dù cuộc sống khó khăn, nhưng đứa trẻ do cha mẹ trực tiếp nuôi dưỡng vẫn hạnh phúc hơn trẻ mồ côi phải không?"
"Tôi cũng nghĩ vậy. Dù cha mẹ có kém cỏi, họ vẫn có vai trò không thể thay thế. Cho nên hầu hết các trường hợp chúng tôi đều lập tức báo cảnh sát để xử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-dieu-rach-tinh-ha-phu-du/4667762/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.