Tạ Tư Chỉ lúc nào cũng bá đạo.
Không tính đến những chuyện làm trước khi ngủ, ngay cả lúc ngủ hắn cũng phải giam Hứa Diên trong vòng tay.
Cơ thể hắn rất nóng, chỉ cần một đêm là đủ để sưởi ấm làn da lạnh lẽo của cô.
Nhưng hắn ôm quá chặt.
Thỉnh thoảng nửa đêm Hứa Diên tỉnh giấc vì thấy khó thở.
Cô đưa tay đẩy nhưng hoàn toàn không lay nổi được. Hắn cứ như một đứa trẻ thiếu thốn tình thương, phải dùng hết sức mới giữ chặt được thứ mình khao khát.
Đêm ấy, Hứa Diên bị đánh thức bởi nụ hôn của Tạ Tư Chỉ.
Động tác của hắn rất nhẹ, từng cái hôn vụn vặt rơi xuống trán cô, ngưa ngứa, tê dại.
Hứa Diên mơ màng trong cơn ngái ngủ, khẽ vùng vẫy đẩy hắn: "Đừng nữa..."
Mấy lần trước khi ngủ đã khiến cô kiệt sức, thật sự không thể nào chịu nổi cái thể lực vượt xa người thường của Tạ Tư Chỉ.
"Anh phải ra ngoài một chuyến." Tạ Tư Chỉ cũng vừa tỉnh, giọng khàn khàn.
Hứa Diên lập tức tỉnh táo hẳn.
Lúc này đã là hai giờ sáng, từ trước đến nay Tạ Tư Chỉ chưa bao giờ ra ngoài vào lúc đêm khuya thế, ắt hẳn có chuyện quan trọng phải xử lý.
"Sẽ không nguy hiểm chứ?" Cô hỏi.
Trong mắt hắn ánh lên ý cười: "Em lo cho anh à?"
Hứa Diên lảng tránh: "Không có."
Tạ Tư Chỉ xuống giường thay quần áo: "Có cứng miệng cũng không sao, anh đều hiểu cả."
"Trong lòng tôi nghĩ gì, sao anh biết được?" Hứa Diên tựa vào đầu giường, đôi mắt vẫn chưa quen với ánh sáng, mơ hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-dieu-rach-tinh-ha-phu-du/4667756/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.