Khuôn mặt Hứa Diên trắng bệch như một tờ giấy trong suốt.
Cô vẫn im lặng, hàng mi đen dày khẽ rủ xuống, che giấu đi ánh sáng trong đôi mắt.
Chỉ cách một lớp kính, thế giới bên ngoài đã bị tuyết phủ kín, trận tuyết mịt mù như có thể che lấp mọi bụi bẩn và thối nát.
Trong tĩnh lặng, Tạ Tư Chỉ gần như nghe thấy nhịp tim của cô chậm rãi, dần chìm xuống cùng với sắc máu đang rút khỏi gương mặt.
Hứa Diên ngẩng đầu nhìn hắn.
Lúc đó hắn giống như một đứa trẻ vừa làm sai, không dám đối diện với ánh mắt của cô.
Hắn mở ngăn kéo bàn. Một khẩu súng tinh xảo nằm gọn bên trong.
Tạ Tư Chỉ cầm lên thuần thục lắp đạn.
Sắc mặt hắn rất bình tĩnh, chỉ có đôi mắt tỏa ra thứ hàn khí đủ để đóng băng con người.
Chuyện giữa hắn và Hứa Diên có thể từ từ giải thích, nhưng kẻ đã ra tay xé toạc bức màn che giấu, đem bí mật hắn không muốn Hứa Diên biết phơi bày giữa đêm tuyết hoang lạnh này, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Tạ Tư Chỉ giương súng nhắm thẳng vào Tạ Tĩnh Thu.
Hắn đã khởi sát niệm. Hứa Diên vội vàng giữ lấy tay hắn nhưng ngay lập tức bị hắn giữ chặt cổ tay, ấn mạnh vào trong ngực mình.
"Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau." Giọng thiếu niên thì thầm bên tai cô: "Điều này sẽ không bao giờ thay đổi vì bất kỳ ai hay bất kỳ chuyện gì."
"Tất cả những kẻ cố gắng khiến em rời khỏi anh đều phải chết."
Bàn tay cầm súng khẽ điều chỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-dieu-rach-tinh-ha-phu-du/4667757/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.