Khi Hứa Diên rời khỏi hầm giam, tuyết đầu mùa đã rơi.
Trận tuyết đầu mùa năm nay đến sớm khác thường, trong đêm đông, toàn bộ kiến trúc trong trang viên khoác lên mình một tầng tĩnh lặng lạnh giá.
Tạ Tĩnh Thu đứng bên đường, những bông tuyết rơi xuống áo khoác da đen mà chưa kịp tan, chỉ có mái tóc ngắn mềm mượt của cô lấm tấm đọng lại từng hạt nước li ti.
"Cô đã gặp anh cả rồi à?" Cô ấy đứng trong gió lạnh rất lâu, giọng khản đặc.
Trước đó, Hứa Diên không biết tình cảm của cô ấy dành cho Tạ Doanh Triều. Nhưng giữa con gái với nhau, có những điều không cần nói cũng khó che giấu.
Một ánh mắt, một cử động, một câu nói là đã đủ.
"Gặp rồi."
Vệ sĩ canh cổng cấm tuyệt đối bất kỳ ai trong Tạ gia lại gần. Tạ Tĩnh Thu chỉ có thể hỏi Hứa Diên: "Anh cả thế nào rồi?"
Hứa Diên thoáng ngập ngừng, không biết phải trả lời thế nào.
"Cô không nói tôi cũng hiểu. Tên khốn Tạ Tư Chỉ đó..." Đôi mắt Tạ Tĩnh Thu đỏ ngầu: "Lúc nhỏ chỉ vì bị người khác chửi một câu mà hắn có thể đẩy người ta xuống hồ nước đầy. Sao hắn có thể nương tay với anh cả được."
Ánh mắt cô dừng lại trên người Hứa Diên: "Anh cả từ nhỏ đã được bồi dưỡng để trở thành người thừa kế, anh ấy có khả năng kiểm soát cảm xúc tuyệt đối và nhìn thấu cục diện. Trước kia Tạ Thiệu nhiều lần chọc giận anh ấy, nhưng anh ấy vẫn nhẫn nhịn. Không phải vì anh ấy không thể trừ bỏ Tạ Thiệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-dieu-rach-tinh-ha-phu-du/4667755/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.