Dì Mai thấy Tô Linh không chịu nhượng bộ, bà ta liền nhìn thẳng vào Triệu Dương.
Nếu không phải bất đắc dĩ thì bà ta cũng không muốn thúc ép đến mức này.
Thứ nhất, chưa chắc Tô Linh đã thông cảm cho nỗi khổ tâm của bà ta.
Thứ hai, sau này khó mà giải thích với ông Tô.
Thứ ba là vì những người thân trong gia đình, bà ta coi như “phong cảnh khắp chốn” nhưng thật ra cũng nguy hiểm như đang đi trên lớp băng mỏng.
Một khi đuổi Tô Linh ra khỏi đây, dù làm thế nào thì bà ta cũng khó tránh được cái tai tiếng "hà khắc".
Bà ta càng nghĩ càng thấy phiền muộn: "Tiểu Linh không hiểu chuyện, tôi không trách nó, còn cậu cũng không biết phân nặng nhẹ gì sao?"
Triệu Dương ngoan ngoãn trả lời: "Dì Mai, dì cứ nói, cháu đang nghe đây".
Dì Mai không ưa nhất là cái vẻ mặt này, kiểu dân chợ búa đắc ý nhỏ nhen.
Dưới cái nhìn của bà ta, lý do Triệu Dương vẫn còn ỷ lại vào Tiểu Linh là vì muốn có được càng nhiều lợi ích.
Sau khi suy nghĩ một lúc, bà ta mới lên tiếng: "Trong vòng ba ngày, nếu như cậu đồng ý rời khỏi Tô Linh, tôi sẽ cho cậu số tiền bồi thường năm triệu".
Thấy Triệu Dương tỉnh bơ, dì Mai tiếp tục nói: "Nghe nói nhà cậu vẫn sống tại một khu ổ chuột ở Giang Bắc, nên tôi cho cậu thêm một căn nhà thương mại ở trung tâm thành phố Thiên Châu, không dưới một trăm năm mươi mét vuông, đây là sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ve-cua-nguoi-dep/2000693/chuong-232.html