Triệu Dương bị chửi đến ngây ngốc: "Dì Mai, ý dì là gì?"
Dì Mai khinh thường: "Ý gì à? Cậu có gan làm, tôi không có gan nói sao. Giờ cậu cút ra ngoài cho tôi, không đừng trách tôi trở mặt".
Triệu Dương sững sờ, hoàn toàn không hiểu anh đã đụng vào dây thần kinh nào của dì Mai.
Lúc anh ngẩn người ra, bầu không khí ngày càng căng thẳng.
A Quân ở bên ngoài xông vào, đứng chắp tay sau lưng dì Mai, nhìn Triệu Dương chằm chằm, ánh mắt lộ rõ sự cảnh cáo.
Tô Linh tiến lên: "Không phải đuổi, Triệu Dương, chúng ta đi!"
Dì Mai mất kiên nhẫn, đưa tay ra: "Ai cho mày đi, mày về nhà với tao!"
Tô Linh hất tay bà ta: "Dì dựa vào đâu mà đòi quản tôi?"
Dì Mai không đáp, chỉ hạ thấp giọng: "A Quân, đưa cô chủ về nhà!"
A Quân im lặng gật đầu, lạnh lùng lấy tay nắm chặt Tô Linh.
Tô Linh nghiêm mình tránh, nhưng động tác của A Quân nhanh hơn, trong chớp mắt đã tóm được cổ tay Tô Linh.
Trái tim cô trùng xuống, dù dì Mai cưỡng ép thế nào, nhưng cô luôn tôn trọng bà ta, trước giờ không hề gay gắt đáp trả.
Vậy mà hôm nay, bà ta khiến cô nổi cơn tam bành như vậy?
Đang mải nghĩ, cổ tay cô đã nằm gọn trong tay A Quân.
Cô thét lên một tiếng chói tai, quay đầu nhìn lại theo bản năng, thì thấy chỗ Triệu Dương vừa đứng giờ đã không còn ai ở đó.
Chưa kịp phản ứng, người đã nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ve-cua-nguoi-dep/2000694/chuong-233.html