Thấy Tô Linh không đáp lời, đầu dây bên kia nói tiếp: “Linh Linh, anh mong em có thể cho anh cơ hội để chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không? Lần này, anh nhất định sẽ không bỏ lại em, anh sẽ bảo vệ em bằng cả mạng sống của mình”.
Triệu Dương nghe vậy chỉ cảm thấy ghê tởm, mấy lời nói dối này chẳng có chút đáng tin nào nhưng lại có phụ nữ bị lừa.
Anh không chắc Tô Linh sẽ trả lời thế nào, đôi mắt cũng liếc nhìn gương mặt cô.
Có lẽ cô cảm nhận được ánh mắt của Triệu Dương, Tô Linh cũng không biết ra sao, đôi mắt nhất thời đỏ hoe.
Đầu bên kia vẫn còn đang dịu dàng nói: “Em đang ở đâu, ở nhà sao? Anh có rất nhiều lời muốn nói trước mặt em!”
Triệu Dương đã không quan tâm đầu bên kia nói gì nữa, thấy bộ dạng yếu đuối vào giờ phút này của Tô Linh nhất là khi thấy nước mắt nơi khóe mắt cô, lớp phòng vệ tâm lý cứng rắn bỗng chốc vụn vỡ.
Anh tìm một hồi rồi đưa tờ khăn giấy cho cô.
Tô Linh ngạc nhiên nhìn Triệu Dương, sau đó nhận lấy khăn giấy lau nước mắt, chỉ trong giây lát, cô đã trở lại như bình thường.
Đầu bên kia cảm nhận được sự khác thường: “Linh Linh, em đừng khóc, anh đau lòng”.
Tô Linh hít sâu một hơi, mọi yếu đuối lúc này cũng biến mất: “Anh là gì của tôi, tôi khóc hay không đâu đến lượt anh đau lòng?”
Triệu Dương nhếch miệng, tâm trạng bỗng chốc trở nên vui vẻ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ve-cua-nguoi-dep/2000534/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.