Nhìn vào ánh mắt chân thành của Phong lúc này tôi không thể không tin anh được. Thế nhưng dù sao thì trong lòng vẫn còn đau đáu một chút mơ hồ.
Cầm chặt chiếc áo của Phong đang che lấy người mình. Tôi nói với anh
-Anh chở em về đi.
Phong gật đầu.
-Ừ.
Thế rồi Phong lái xe chở tôi về lại nhà. Lúc này ngồi ở bên cạnh anh tôi không thấy chán ghét hay tức giận nữa, mà chỉ cảm thấy mình thật may mắn. Nếu như Phong đến không đúng lúc, có lẽ tối nay tôi bị Phúc làm nhục rồi. Càng nghĩ đến cái chuyện bỉ ổi mà Phúc làm đối với mình tôi chỉ muốn chửi thề một tiếng.
Chúng tôi về đến nhà là tôi lao ngay vào phòng, đi vào phòng tắm ngâm mình trong bồn nước rộng lớn, để gội rửa những gì vừa xảy ra với mình. Để cho mình thêm tỉnh táo lại. Bất giác tôi cảm thấy đau nơi phần dưới, cũng vừa nhắc nhở mình đây đã là lần thứ hai của tôi và Phong.
…Bao năm qua giữ gìn đến khi được anh khai thông, tôi vừa xấu hổ, vừa lạ lẫm, run rẩy đau đớn cũng có lúc uất nghẹn. Nhưng nói gì thì nói, ở bên anh vẫn cho tôi được cảm giác sung sướng thật sự, dù cả hai lần đều trong hoàn không tự nguyện nhưng Phong vẫn dành cho tôi cả sự nâng niu.
Tôi ngâm mình một lúc, đến khi cảm thấy cơ thể mình hơi lạnh tôi mới rời khỏi bồn tắm rồi khoác chiếc áo ngủ đi ra. Cứ nghĩ trong phòng chẳng có ai vì vốn dĩ tủ hôm về đến nay tôi và Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-tinh/2638712/chuong-18.html