Dưới ánh đèn mờ ảo, cơn dục vọng đang khiến cơ thể rạo rực, kích tình. Tôi ôm cổ Phúc, ẩn hiện trước mắt tôi là hình bóng của Thành Phong, tôi khao khát, muốn anh cho bằng được, rồi xấu hổ gọi tên anh trong mơ màng
-Thành Phong!
Phúc ôm lấy tôi, nở một nụ cười nham hiểm sau đó trả lời
-Anh đây.
Vừa nói Phúc vừa luồn tay xuống bóp lấy mông tôi, sự đụng chạm này càng làm cho cơ thể tôi bùng cháy những dục vọng đê hèn. Nhưng trong cơn say tình tôi vẫn nhớ những gì Phong đã đối xử tệ bạc với mình. Nên vừa nhìn Phúc tôi vừa nghẹn ngào, vừa đưa hai tay đấm mạnh vào ngực anh ta rồi lèm bèm lên tiếng trách móc
-Em ghét anh, tại sao anh lại đối xử tàn nhẫn với em như thế hả?
-Anh đâu có, anh vẫn yêu em mà?
-Anh yêu em? Haha thật không? Yêu em tại sao lại cùng Như Ý? Anh có biết khi em nghe nó nói anh với nó, em đã đau đớn đến thế nào hay không hả? thành Phong anh là cái đồ đáng ghét.
Tôi uất ức nên vừa nói vừa khóc, vừa hét toáng lên vào mặt Phúc, vừa nói vừa ngục đầu vào người anh ta cảm nhận cái hơi ấm từ người đối diện để làm dịu đi những dòng lửa nóng đang bốc cháy trong người. Giờ phút này, càng trách Phong thì không hiểu sao tôi lại càng muốn anh nhiều hơn…
Phúc ôm tôi, vì để mọi người không chú ý anh ta liền ôm eo tôi vừa nói nhỏ vào tai tôi rồi nhanh chóng kéo tôi rời đi.
-Thôi mà cho anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-tinh/2638714/chuong-17.html