Edit: Tammie
Beta: Patee (>)
Nằm lăn qua lăn lại cả đêm như rán bánh. Vì vậy Lục Phi mất ngủ, chỉ tới năm sáu giờ sáng mới ngủ được nửa giờ, trong khi ngủ lại mơ toàn ác mộng, trong gương hắn soi ra vô số mặt người.
Trình Duy, Chúc Lâm, Mạc Vân, Lưu Cảnh Minh, Hạ Chí Anh.
Chỉ có khuôn mặt mình là tìm không thấy.
Khi hắn hoảng hốt thất thố sờ hai gò má của mình thì, sờ được một mảnh da người trắng mịn, hắn vội vàng kéo nó xuống, thế nhưng lúc kéo hết, trên mặt vẫn còn một lớp mặt nạ khác.
Một lớp rồi một lớp mặt người trắng bệch mệt mỏi.
Đều là khuôn mặt của người khác.
Sáng ngày thứ hai, các đồng sự trong công ty đều phát hiện, tinh thần Lục Phi vô cùng ủ rũ, tóc rối bời không được chải, hai mắt thì đen như gấu trúc.
“Chào buổi sáng.” Không yên lòng bước vào thang máy cùng người bên trong lên tiếng chào hỏi, sau đó dựa vào vách thang máy mà mí trên mí dưới đánh nhau.
Một lát sau mới cảm giác được có một người sắc mặt hung ác nhìn mình chằm chằm, Lục Phi uể oải mệt mỏi nhưng lại không thể làm gì hơn là ngẩng đầu, đối mặt với khuôn mặt lạnh như băng của Trình Duy.
“Chào buổi sáng.” Trình Duy âm trầm nói, ngũ quan lập thể thâm thúy giống như con lai lúc này lại đáng sợ như quỷ hút máu: “Anh còn biết đi làm?”
“Giám giám giám giám … đốc?!”
Lục Phi nhất thời líu lưỡi, mẹ mày, thảo nào thang máy vừa mở mà người đứng chờ hai bên không ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-than-tong-giam-bat-nguoi/595149/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.