Edit: Tammie
Beta: Patee (OO)
Mạc Vân mặc một chiếc áo T-shirt trắng đơn giản, mái tóc mềm mại đen nhánh rũ xuống hai bên tai, cầm trong tay một cái dù đang tí tách nhỏ nước, trên vai thấm ướt một mảng, hắn là do chạy quá nhanh, ô bị thổi lệch nên mắc mưa.
Lục Phi để cậu vào nhà, lúc ngồi xuống, Mạc Vân xoa xoa cái mũi hồng hồng của mình, trừng đôi mắt (như cây thông) đen láy nhìn Lục Phi ồn ào: “Anh bị sao vậy? Không đi làm cũng không chịu nói một tiếng, làm chúng tôi cứ nghĩ anh đã xảy ra chuyện gì. Anh có biết làm vậy sẽ khiến tôi lo lắng không hả?”
Lục Phi ha ha cười, nói đùa: “Được rồi, không phải ngày hôm nay không có ai giúp cậu chia sẻ công việc Hitler giao cho sao? Đừng chú ý nhiều như vậy, cậu cũng có lúc cần lười biếng, không phải sao?”
Mạc Vân tức giận muốn phản bác lại, thế nhưng cái miệng há ra rồi cứng ngắc, cảm lạnh khiến cậu không nhịn được đánh một tiếng hắt xì kinh thiên động địa.
Lục Phi trầm mặc trong chốc lát rồi lập tức bật cười, từ hôm qua đến giờ hắn còn chưa thật sự cười qua, hắn đưa bàn tay dày rộng đặt trên đầu Mạc Vân xoa xoa: “Có lầm hay không, chính cậu bị cảm thành cái dạng này mà còn rảnh rỗi tới thăm tôi?”
Mạc Vân rụt cổ, khuôn mặt hơi ửng đỏ, lập tức cố xoa mũi, rũ mắt nói:”…Lục Phi.”
“Ừ.”
“Thật ra… ừm, tôi đã từng có một người anh.”
“Ngừng ngừng.” Lục Phi dưa tay làm dấu hiệu tạm dừng, trừng mắt Mạc Vân “Kế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-than-tong-giam-bat-nguoi/595148/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.