Tần Việt chộp lấy vali: “Anh đã nói mai anh đưa em đi!!”
Diêu Dương không nói chuyện, chẳng qua là xoay người trở lại phòng mình.
Tần Việt nhìn cái vali, thở dài thườn thượt.
Không còn Trần Mặc, tựa hồ hết thảy đều thay đổi, hơn nữa không thể trở lại cảnh tượng trước đây.
Tần Việt hút thuốc bên ban công, hút hết điếu này đến điếu khác. Diêu Dương nói muốn đi, làm anh trở tay không kịp. Anh cho rằng Diêu Dương sẽ ở bên anh, ở mãi đến khi nào anh đồng ý mới thôi. Tần Việt không phủ nhận mình thích Diêu Dương, thế nhưng bây giờ chính anh cũng không biết bản thân có thể hứa hẹn cho Diêu Dương một tương lai hay không.
Buổi tối, không có tiếng líu ríu vui đùa gọi Việt Việt của Diêu Dương, có vẻ quạnh quẽ vô cùng.
Trần Mặc xuống xe ở một thị trấn cách xa Thẩm Dương (1) nhất, cậu không biết mình có thể đi đâu được nữa, không biết chỗ nào có thể để cậu sống yên ổn được nữa.
(1)Thẩm Dương là tên một thành phố ở đông bắc Trung Quốc. Xem thêm ở đây.
Cậu xách tui, tìm một quán trọ nhỏ rồi vào đó, ở một ngày chỉ cần hai mươi lăm đồng, giá rất rẻ, hơn nữa cũng không bẩn lắm.
Cậu trùm chăn kín người, nước mắt nhịn suốt dọc đường rốt cuộc tuôn ra ào ào như trận đại hồng thủy. Dương Sóc… Dương Sóc… Anh có khỏe không?
Khóc bao lâu, mê man bao lâu, Trần Mặc không biết rõ. Khi cậu ló đầu ra khỏi chăn thì thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-quay/2155890/chuong-61.html