Dương Sóc cứng người, hỏi: “Anh, anh nói thật với em đi, Trần Mặc đâu?”
Dương Minh lấy một đoạn giấy vệ sinh quấn lên vết thương: “Trần Mặc? Anh, anh làm sao biết…”
“Anh…” Dương Sóc bình tĩnh nhìn Dương Minh, nhìn một lát rồi mới định vén chăn lên xuống giường.
“Em làm gì đấy hả?” Dương Minh vội vàng cản lại, đoạn giấy dính vết máu rơi lả tả, vết thương lại tiếp tục chảy máu, từng giọt rơi lên chiếc chăn trắng tinh.
Dương Sóc bị Dương Minh ấn lại giường, cơ thể còn chưa khôi phục đã cố sức gắng gượng, giờ thở hổn hà hổn hển túm cổ áo Dương Minh: “Trần Mặc đâu?”
Dương Minh cắn răng: “Ở, ở nhà…”
“Anh! Anh còn gạt em!” Dương Sóc tức giận đến mức mắt đỏ ngầu: “Trần Mặc đâu?”
Dương Minh đứng phắt dậy, bực mình đảo quanh phòng: “Trần Mặc đâu, Trần Mặc đâu, sao em không hỏi mẹ ở đâu? Anh nói cho em biết, mẹ không đồng ý chuyện hai đứa, hai đứa vốn đã không thể ở bên nhau!”
Dương Sóc môi run lập bập: “Trần Mặc… bị mẹ làm gì rồi?”
“Không làm gì cả.” Dương Minh ngồi phịch trở lại ghế, lại cầm một đoạn giấy vệ sinh khác quấn lấy tay: “Trần mặc đi rồi, về nhà rồi.”
“Không thể nào!” Dương Sóc run giọng: “Cậu ấy không thể nào lại về nhà!”
“Sao lại không thể? Đó là nhà cậu ta, tại sao cậu ta không thể về?” Dương Minh cũng bực, một bên là mẹ anh, một bên là em trai anh, anh phải làm sao.
Dương Sóc co người nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-quay/2155891/chuong-60.html