Gần đây, Dương Sóc luôn luôn chịu khó nhận công việc làm bên ngoài.
Bạch Tri Tiên rất kinh ngạc với sự tích cực của anh, chẳng hiểu ra sao đành đi hỏi Tần Việt.
Tần Việt âm thầm liếc nhìn Bạch Tri Tiên: “Có thể là do cậu ấy thấy cô đơn quá.”
Bạch Tri Tiên càng mờ mịt, Dương Sóc tới đây đã hơn một năm, sao bỗng nhiên lại cô đơn?
Tần Việt không nói, chỉ là ý vị thâm sâu nhìn trần nhà.
Bạch Tri Tiên đột nhiên tỉnh ngộ: “Nhóc ấy có phải đang yêu không?”
Tần Việt híp mắt: “Có phải tổ các anh gần đây tuyển nhiều người không?”
“Không có mà, sao hỏi thế?” Bạch Tri Tiên quang minh chính đại mở ngăn tủ của Tần Việt ra, lấy lá trà của y rồi tự đi pha.
“Bởi vì các anh lần lượt tới chỗ tôi ngồi, tôi nghĩ có thể là phòng làm việc của các anh bị trưng dụng.” Tần Việt dặn dò mấy việc với thuộc hạ, sau đó nhìn tên da mặt dày kia.
Bạch Tri Tiên dùng lớp da mặt dày chặn ánh mắt khinh bỉ của Tần Việt, sau đó cẩn thận hớp một ngụm nước trà: “Chậc chậc, trà ngon.”
Càng gần tới cuối năm, các vụ án nhỏ bé càng ngày càng nhiều, nhân viên phái tới các nơi tuần tra cũng tăng không ít.
Vốn Dương Sóc là phó tổ trưởng tổ trị an, chỉ cần ở phòng làm việc mở cuộc họp, bày mưu nghĩ kế là được rồi, thế nhưng anh không thế, anh nhất định xin chỉ thị đi ra ngoài.
Bạch Tri Tiên chẳng làm gì được, đành đồng ý.
Dương Sóc bắt đầu dạo quanh phạm vi quản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-quay/20101/chuong-15.html