Dương Sóc tới đơn vị, đã được Tần Việt dùng đường điện thoại nội bộ thông báo: “Lát nữa có rảnh thì tới chỗ anh một chuyến.”
Chờ anh làm xong việc, chao đảo đi vào phòng làm việc của Tần Việt: “Chuyện gì?”
Tần Việt nhìn Dương Sóc mấy lần: “Sao, hôm nay trông ủ rủ thế?”
Dương Sóc dùng sức chà xát mặt: “Có sao?”
Tần Việt không đùa tiếp nữa: “Anh tìm việc cho cậu bé nhà cậu rồi đấy, là tiếp tân của khách sạn, ông chủ chỗ ấy là một người đồng đội của anh, làm việc không mệt quá mà tiền lương cũng kha khá, có điều hắn nói sẽ trông nom cho, đương nhiên, cậu ta phải có khả năng làm được việc ấy đã.”
“Tiếp tân của khách sạn?” Dương Sóc vẻ mặt ghét bỏ.
“Là làm ở bàn lễ tân, không phải làm bàn.” Tần Việt nhìn anh một cái: “Có điều hòa, mặc áo đồng phục, không bị lạnh đâu mà lo.”
“À… à! Rất tốt, khách sạn nào?” Dương Sóc có phần không yên lòng.
“Nhà hàng Thiên Thành, chỗ ấy là khách sạn bốn sao, cậu còn lo gì nữa?” Tần Việt không vui.
“Không, không có, rất tốt mà, lúc nào thì đi làm?” Dương Sóc bắt đầu hào hứng.
Tần Việt thu dọn cái gì đó: “À, khoảng trung tuần tháng sau đi, cậu ấy có thể tới đầu tháng, thuận tiện thì mang theo người luôn, tuy rằng chỗ ấy không phải khu vực do tôi phụ trách, nhưng cách khá gần, còn bao ăn bao ở.”
Đầu tháng? Vậy còn có nửa tháng… Dương Sóc dùng sức túm tóc.
“Cậu lại làm sao thế? Đến kỳ sinh lý à?” Tần Việt thấy Dương Sóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-quay/20100/chuong-14.html