Dương Sóc bưng chậu nước nóng, đặt bên chân Trần Mặc: “Mau, tiểu tổ tông, ngâm ngâm chân heo nào.” (chưa yêu mà a đã có số thê nô vậy r =))~)
Trần Mặc có phần xấu hổ: “Tôi, tôi tự làm.”
“Được rồi được rồi, cậu chỉ cần ngồi yên để tôi làm là được rồi,” Dương Sóc ngồi xổm người xuống, cởi bít tất trên chân Trần Mặc xuống, nhìn cặp chân sưng đỏ đông lạnh kia: “Quả nhiên là chân heo, sao đã thành như vậy rồi chứ?”
Trần Mặc muốn rút chân khỏi tay Dương Sóc, lại không kịp bị ấn vào trong nước nóng.
Trần Mặc bị nóng kêu ‘ô’ một tiếng, nước mắt rơi ra: “Nóng quá!”
Dương Sóc dùng sức ấn chân heo của Trần Mặc vào: “Nóng, nóng thì mới tốt được, chân cậu sắp nát rồi đó, à, đúng rồi, tôi ngâm ớt bên trong, có thể sẽ rất đau.” (trời ơi, ặc ặc)
Trần Mặc tránh chân ra: “Đau lắm đau lắm!” Cậu dụng sức huých vai Dương Sóc: “Buông tay, buông tay!”
“Đừng ồn, ồn nữa tôi đánh cậu!” Dương Sóc uy hiếp cậu: “Bị nứt da thế này mà không chữa cho tốt ấy à, cứ năm này qua năm khác, vết nứt càng ngày càng nứt ra, vậy tương lai cậu định thế nào? Không dễ chịu đâu à?”
Trần Mặc cầm lấy tóc Dương Sóc cố kéo về sau: “Tôi không chữa đâu, hu hu đau…”
Hai chân sưng đỏ bị bỏ thêm nước nóng pha ớt, đúng là rất đau. Đến tột cùng đau thế nào thì Dương Sóc không biết, anh chưa thử qua, nhưng phương thuốc dân gian này do mẹ anh bảo cho anh, nói là dùng hay lắm, nếu dùng được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-quay/20099/chuong-13.html