Bởi vì sắp đến Tết, vào một buổi chiều tràn ngập ánh mặt trời, rốt cục Dương Sóc cũng đã quyết định dọn dẹp cái ngăn tủ tràn đầy mùi băng phiến kia.
Sau khi mở ngăn tủ ra, anh rốt cục đã có một lý do trọn vẹn có thể tới thăm Trần Mặc!
Trong ngăn tủ có một xấp quần áo mà hôm đó Dương Sóc dẫn Trần Mặc đi mua, từ áo trong đến áo ngoài, còn có áo len mới… Đóng gói cũng chưa xé, cứ lẳng lặng gọn gàng nằm trong ngăn tủ.
Dương Sóc cau mày nhìn chằm chằm vào đống quần áo ấy một hồi, sau đó xoay người lặng lẽ đi tới chỗ tủ giày, từ bên trong lấy ra một cái hộp.
Đây là một cái hộp bánh trung thu bằng sắt khá đẹp, Trần Mặc tìm thấy ở trong bếp, vứt đi thì tiếc, thế là lấy làm đồ trưng dụng để tiền mua đồ ăn còn thừa, sau đó Dương Sóc nếu có tiền lẻ cũng bỏ vào. Lúc Trần Mặc đi, anh cứ sợ thấy vật nhớ người, vì thế cái hộp này vẫn đặt trong tủ giày, cho tới giờ anh cũng chưa liếc mắt qua.
Cái hộp bị lôi ra ngoài kêu rầm rầm, Dương Sóc mở hộp ra xem, thấy bên trong từ tiền xu đến tiền giấy chiếm đến hơn nửa cái hộp.
Trần Mặc ngoại trừ hai mươi tệ tiền gọi xe taxi thì một xu cũng không lấy đi.
Dương Sóc nghĩ mà lòng thấy đau, thậm chí còn đau hơn cả cái lúc bị súng bắn trúng. Anh cho rằng Trần Mặc nhất định sẽ mang quần áo đi, sẽ lấy tiền ở đây đi, dù sao trên người cậu chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-quay/20102/chuong-16.html