Mã phu xe nhẹ đường quen, khiến cho bảy tám ngày đường núi rút ngắn lại chỉ còn năm ngày, sau khi tiến vào bình nguyên, mã phu rời đi, Đinh Nhược Thuỷ và Xuân Cẩn Nhiên phi nước đại suốt một đường, tới ngày thứ mười thì đến được tiểu trúc Nhược Thuỷ.
Tiểu trúc Nhược Thuỷ là nơi Đinh Nhược Thuỷ sinh hoạt hằng ngày, một màu xanh biếc, điềm tĩnh khoan thai, đúng là --
Tiểu trúc ở cuối dòng Thanh Khê,
Ngàn tre tiêu điều buồn lê thê.
Một ngôi nhà nhỏ, thế thì sao?
Gian phòng đủ chứa mảnh trời cao.
Hái quả mớm lũ vượn trên cây,
Mở lồng cho đàn hạc bay bay.
Ngày dài hờ hững trôi như thế,
Chẳng có vui buồn chẳng âu lo.*
"Mỗi lần tới đây, dù trong lòng có bao nhiêu phiền muộn đều có thể bình tâm trở lại." Xuân Cẩn Nhiên bước xuống xe ngựa, cảm khái nhìn xung quanh: "Sớm muộn gì ta cũng sẽ chuyển Xuân Phủ đến một nơi giống thế này."
Đinh Nhược Thủy cười, cũng không tin lời hắn: "Không sáo trúc không rượu thịt, quá thanh tâm quả dục, ngươi không chịu được đâu."
Xuân Cẩn Nhiên nghiêng đầu ngẫm lại, cảm thấy có lý, không cãi lại.
Đinh Nhược Thủy cũng không kinh ngạc, quay người gọi đồ đệ của mình giúp nâng bệnh nhân lên: "Lưu Ly, ta về rồi đây -- "
Lưu Ly vốn là một đứa trẻ hoang sống trên một ngọn núi gần đây, phụ mẫu đều mất, nó chỉ có thể ăn quả dại và săn thú để sống qua ngày. Sau này vô tình cứu được Đinh Nhược Thuỷ bị mắc vào bẫy bắt thú, Đinh thần y muốn báo ơn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-nhien-ky/527620/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.