"Ngươi nói cái gì? Hắn muốn gϊếŧ ngươi?!" Đinh Nhược Thuỷ đang bắt mạch cho Bùi Tiêu Y, sợ hãi đến mức hất cánh tay bệnh nhân ra, vội vàng đứng dậy chạy tới cẩn thận kiểm tra cho bằng hữu: "Ngươi có ổn không? Có chỗ nào bị thương không?"
Xuân Cẩn Nhiên vừa mới rót một chén trà, còn chưa kịp uống đã bị Đinh Nhược Thuỷ đẩy đổ hơn nửa chén, dở khóc dở cười: "Ta không sao, ta còn có thể vác hắn về đây thì có thể bị gì được chứ?"
Đinh Nhược Thủy nhíu mày, vẫn không tin lắm: "Không phải ngươi nói võ công của hắn cao hơn ngươi sao? Nếu hắn thật sự muốn gϊếŧ ngươi, sao người còn có thể nguyên vẹn ngồi đây?"
"Đây chính là vấn đề" Xuân Cẩn Nhiên vội vã uống hết nửa chén trà còn sót lại, cảm thấy thoải mái hơn mới nói tiếp: "Sau khi tỏ vẻ ngầu lòi tuyên bố muốn cho ta đầu một nơi thân một nẻo xong, ta vừa mất tập trung một lúc thì hắn đã ngã trước rồi."
Đinh Nhược Thủy nghiêm túc tưởng tượng cái cảnh mà bằng hữu vừa miêu tả, cuối cùng khó xử hỏi: "Ngầu chỗ nào?"
Không quan tâm đến chuyện một người đột nhiên phát bệnh dưới ánh trăng thanh nhã có tin được hay không, dù sao thì người đã ở trước mắt, có xoắn xuýt về chuyện đã qua cũng không có ý nghĩa gì, cho nên Xuân Cẩn Nhiên không trả lời Đinh Nhược Thuỷ mà hỏi lại: "Đây không phải là lúc quan tâm đến những chuyện này, ngươi xem thử hắn bị bệnh gì vậy?"
Đinh Nhược Thuỷ tỏ thái độ khác thường, chậm chạp không động:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-nhien-ky/527619/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.