Kỳ Vạn Quán thuộc phái hành động, vừa tiếp đơn hàng thì lập tức cáo từ. Chuyện này cũng nằm trong dự đoán của Xuân Cẩn Nhiên, nhưng hắn không ngờ còn có một người khác cũng đến cáo từ, đó chính là Lưu Ly.
Lần đầu tiên Xuân Cẩn Nhiên nhìn thấy Lưu Ly đã rất ngạc nhiên với sự lõi đời mang nặng vẻ trưởng thành sớm của nó, và cũng ngỡ ngàng với sự lôi thôi của nó. Đinh Nhược Thuỷ kể rằng hắn đã đặt mua cho Lưu Ly nhiều bộ y phục mới, nhưng Lưu Ly vẫn thích bộ đồ năm đó nó rong ruổi trên khắp núi rừng kia, rách rưới thôi thì cũng không nói, lại còn rất hôi, nhưng nó cứ giặt rồi lại giặt, mặc đi mặc lại, một năm bốn mùa không nỡ thay. Cho nên Xuân Cẩn Nhiên đã nhiều lần nhịn không được hỏi Đinh Nhược Thuỷ, sao ngươi lại đặt tên cho vị này là Lưu Ly, quả thật là trần trụi lừa gạt!
Nhưng mà hôm nay, thiếu niên đứng trong sảnh chính mặc một bộ y phục trắng, mặt mày cũng sạch sẽ tinh tươm, lộ ra hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái, mất đi phần nào tính trẻ con.
"Quyết định rồi?" Đinh Nhược Thủy dịu dàng hỏi, không giống một vị sư phụ sắp mất đi đồ đệ, mà là một vị trưởng bối mừng rỡ vì đứa trẻ mà mình trông nom cuối cùng cũng đã trưởng thành.
"Đúng vậy" Lưu Ly đứng đó, ánh mắt trong trẻo như nước trong hồ: "Thiên hạ rộng lớn, con muốn đi xem thử một phen."
Đinh Nhược Thủy gật đầu khen ngợi: "Có mục tiêu là tốt. Người sống trên đời nên tìm ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-nhien-ky/527621/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.