Trong khoảng thời gian đó Cố Giản chưa từng đá động gì tới chuyện này với Hạng Nghiêm, mà cậu cũng không nghe hắn nói gì cả.
Nói cậu không nghĩ nhiều thì hơi dối trá, nhưng vì để mình trở nên ung dung, Cố Giản đặt sự chú ý lên người thằng bạn thân của mình.
“Cậu và Hứa Văn… Đừng nói thành rồi nha.”
“Phụt!”
Đào Bạch bất ngờ không kịp đề phòng cứ thế bị một câu này của Cố Giản làm cho phun ra một ngụm nước canh.
Nếu không phải Cố Giản tránh nhanh thì đã bị hắn phun hết lên mặt rồi.
Cậu nhíu mày ghét bỏ né ra.
Ánh mắt Đào Bạch như muốn phun lửa nhìn cậu: “Giấy!”
“Ok ok, giấy đây.”
Đào dạo này nhiều gai quá nha. Cố Giản vừa nói thầm vừa rút giấy ăn đưa cho hắn.
“Cậu cũng không cần phản ứng quá như vậy.”
“!”
“Ok ok!”
Cố Giản đầu hàng.
Đào Bạch bực mình lau sạch nước canh, lại uống hai ngụm nước lọc mới thôi không sặc nữa.
“Cậu còn có sức lo cho tôi! Hứa Văn nói dạo này Tô Đan Chi kia vẫn quấn lấy Hạng Nghiêm, mặt phải nói dày như tường thành vậy. Cậu không lo chút nào à?”
Hắn nghi hoặc nhìn Cố Giản.
Cố Giản nhún vai: “Chừng nào trên người họ có mùi của nhau lại tính.”
Đào Bạch trợn trắng mắt: “Sao cậu biết không có?”
Bình thường chỉ cần chủ động thả ra một tí pheromone là đủ để nó bám lên thân người khác rồi.
“Không có.”
Cậu biết không có là được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-nham-mot-cai-thoi-ma-lam-gi-cang/3488773/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.