Cố Giản theo bản năng nhìn vào màn hình điện thoại của mình. Ừ, số lạ.
Tắt.
Cố Giản không chút do dự ngắt luôn, không bắt.
“Sao dạo này luôn có người gọi điện thoại quấy phá cậu vậy?”
Đào Bạch bực bội nói.
“Mặc kệ đi.”
Cố Giản không sao cả đáp.
Đào Bạch không biết, nhưng Hạng Nghiêm sớm chiều ở chung thì biết, cho nên hắn không để Đào Bạch hỏi nhiều, nhìn thấy Cố Giản ăn hết rồi thì hỏi có thể về được chưa.
“Không thể giải quyết triệt để sao?”
Trên đường về phòng, Hạng Nghiêm hỏi.
Giải quyết thế nào là triệt để?
Người ta muốn cậu ngột ngạt kia mà.
Đúng vậy, người mấy hôm nay luôn gọi cho cậu là Lộ Kiều, mẹ của Cố Giản.
Cậu không cần phải nghĩ nhiều nguyên nhân hay động cơ cho việc này cũng hiểu được sơ sơ. Mặc dù Tô Đan Chi nhìn như không định đôi co vô bổ với cậu nữa, tất cả thắng thua đều đợi ngày mai quyết định, nhưng mà đó không có nghĩa anh ta sẽ để yên cho cậu… Không, phải nói là cho mẹ con cậu. Mẹ cậu có thể không khuyên được cậu nhưng việc bà gây áp lực cho cậu sẽ khiến cậu khó chịu.
“Mặc kệ đi. Tìm tới cửa tôi còn không sợ nói chi là gọi vài cuộc điện thoại.”
Cố Giản không thèm nghĩ.
Cậu không ngán.
Hạng Nghiêm im lặng nhìn cậu, thấy cậu thật sự không phiền lòng thì cũng thôi. Đến khi cậu khó chịu muốn nói thì lại tính.
Chớp mắt, ngày mà Tô Đan Chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-nham-mot-cai-thoi-ma-lam-gi-cang/3489560/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.