“Không nghĩ tới cậu lại là con trai của Lộ Kiều.”
Tô Đan Chi trong giọng nói không nói có bao nhiêu khinh rẻ, nhưng ánh mắt nhìn Cố Giản đánh giá lại chẳng khác gì.
Cố Giản im lặng nhìn anh ta ba giây, đối với người cố tình tìm tới trước mặt cậu cố ý khiêu khích, cậu nở nụ cười nhạt đầy mỉa mai.
Quả thật, có khi nói nhiều còn chẳng bằng không nói.
Một cái nụ cười này trực tiếp chọc cho Tô Đan Chi suýt thì cắn nát răng.
“Sao vậy, không phải anh kiêu căng lắm à. Bây giờ lại hạ thấp mình chạy đến đây khiêu khích tôi, cái người mà anh tỏ ra khinh thường? Anh không thấy mình giống đang làm trò con bò à?”
Cố Giản nhếch miệng đầy trào phúng: “Vui không?”
Mặt Tô Đan Chi biến thành màu gan heo.
Lúc này anh ta đang đứng dưới gốc cây bên ngoài phòng học của Cố Giản, bóng râm trên đỉnh đầu phủ lên mặt anh ta một nét âm trầm, ánh mắt âm u nhìn Cố Giản như muốn ăn tươi nuốt sống. Nào còn cái sự kiêu căng hơn người lần đầu tiên cậu gặp nữa. Đã thế còn đan tâm chạy đến đây sỉ nhục cậu?
Kẻ chen chân vào tình cảm của người ta đều thấp hèn như nhau thôi.
Hiện tại bị Cố Giản khiêu khích như vậy, nếu anh ta vẫn cứ muốn đâm tới, chính là thừa nhận ý của Cố Giản, chỉ có thể dùng cách khác đè đầu Cố Giản, nhưng không phải là do kiêng kỵ Cố Giản hay sao?
Nhưng Tô Đan Chi còn có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-nham-mot-cai-thoi-ma-lam-gi-cang/3488772/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.