Như một phản xạ có điều kiện, Đào Bạch quay sang nhìn Cố Giản.
Cố Giản vẫn đang nhìn chằm chằm xuống sân bóng.
Đào Bạch có thể không nhận ra người đang thừa cơ Hạng Nghiêm không đề phòng giúp hắn lau mồ hôi nhưng cậu thì biết. Đó là Tô Đan Chi.
Mà đúng là cơ hội, anh ta chỉ chạm vào một cái Hạng Nghiêm đã giật mình, sau đó né tránh. Chỉ là từ nhiều góc độ liền dễ dàng khiến cho người ta hiểu lầm.
À, hiểu lầm gì đâu. Tô Đan Chi có tình cảm với Hạng Nghiêm thật mà. Còn Hạng Nghiêm, hắn tuy vẫn rất khách khí với Tô Đan Chi, không có thái độ nặng nề với anh ta nhưng cũng không dung túng, không chơi trò mật mờ với anh ta.
Bên dưới sân mọi người cười nói rôm rả, trông khung cảnh rất hài hòa, có vẻ không có sượng sùng vì Tô Đan Chi bị từ chối. Chỉ là ở vị trí của Cố Giản thì không nghe được bọn họ nói gì.
“Có muốn ghé qua thử không?”
Giờ này tính ra cũng gần tới lúc nghỉ rồi, có khi còn có thể về chung. Đào Bạch lên tiếng đề nghị.
Cố Giản không ngừng lại lâu đã gật đầu, sau đó nhấc chân đi trước.
Đào Bạch đuổi theo, bỗng nhiên bâng quơ nói: “Mặc dù không hiểu vì sao cậu lại chịu quen cậu ta, nhưng có vẻ tình cảm giữa hai người rất tốt nhỉ.”
Đâu chỉ tốt, chỉ nhìn quá trình họ tương tác với nhau thôi là đủ hiểu rồi. Hơn nữa, Hạng Nghiêm vô cùng dung túng cho Cố Giản.
Đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-nham-mot-cai-thoi-ma-lam-gi-cang/3488400/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.