Cố Giản trông rất hài lòng, lúc gật đầu còn liếc qua Tô Đan Chi ở bên kia với thái độ dửng dưng lại âm thầm khıêυ khí©h. Mùi thuốc súng nồng nặc vô cùng lại không phát tán ra mà ngấm ngầm bên dưới, thế lại càng khiến người ta không thể bỏ qua hơn.
“Cậu vẫn chưa tập xong à?”
Nhưng Cố Giản cũng không đặt tâm tư lên người Tô Đan Chi lâu, cậu cảm thấy không có ý nghĩa nếu như Hạng Nghiêm chỉ để ý mình, cho nên chỉ liếc một cái liền đặt ánh mắt lên người hắn lại.
“Sắp xong rồi, đợi một chút cùng nhau về?”
Hạng Nghiêm hỏi nhưng ánh mắt không nhượng phản bác.
Cố Giản cũng có ý này nên tùy tiện gật đầu, theo hắn đến bên cạnh sân bóng, nơi có hàng ghế cho tuyển thủ ngồi đợi.
Lúc họ nói chuyện Hứa Văn cũng đã chạy tới bên cạnh Đào Bạch, chứng nào tật náy xoay quanh hắn, hết nhìn lại ngắm, sau đó hứng thú nói: “Anh mặc trang phục này rất đẹp nha.”
“Nhưng sao lại không thay ra? Tính mặc như vậy trở về à?”
Đào Bạch trước đó đã được Cố Giản khơi thông một chút, lúc này bên cạnh còn có nhiều người, còn một người có thể là tình địch của Cố Giản, vì giữ khí thế cho Cố Giản, hắn không chấp nhặt với Hứa Văn, đơn giản mà ẩn ý nói: “Vốn định đến phòng thay đồ chung ở lầu một, đi ngang qua đây nhìn thấy các người còn đang tập nên ghé lại thôi.”
Nói xong còn liếc Tô Đan Chi một cái.
Hứa Văn hiểu ngay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-nham-mot-cai-thoi-ma-lam-gi-cang/3488401/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.