Làm sao cậu lại không nghe ra oán khí dày đặc từ trong câu nói của Đào Bạch chứ.
Lúc này Đào Bạch vẫn còn đang oán hận: “Nếu không phải cách một tầng quan hệ thân không thân với cậu thì tôi đã đè hắn ra đánh thành cặn bã rồi.”
Phụt!
Cố Giản mém thì cười phun ra may mắn nghẹn lại được, trong lòng lại muốn nghẹt thở vì nín cười.
Nhưng Đào đại gia đυ.ng trúng điểm yếu là vô cùng nhạy cảm, mắt sắc liếc qua đây xụ mặt chất vấn:
“Cậu mới cười?”
“Nào có!”
Cố Giản chối ngay lập tức, chỉ thiếu đưa tay lên thề.
Đào đại gia lườm nguýt cậu một hồi đến mức Cố Giản phải thẳng lưng cười làm lành hắn mới cho qua.
Cố Giản buồn cười trong lòng, một đỗi lại không nhịn được dò hỏi bâng quơ: “Làm sao vậy? Hắn vẫn chọc cậu à?”
Không nên như vậy mới phải chứ.
“Ai thèm biết mẹ gì hắn!”
Đào đại gia mấy hôm nay mặc dù đã né tránh chạm trán với tên khốn nào đó rồi nhưng tỉ lệ đυ.ng trúng vẫn rất cao do khả năng tình báo của Hứa Văn, lại tương tác với hắn mấy lần thật sự là oán niệm tận trời.
Hắn thật không hiểu, cái tên khốn kia bộ thấy chọc hắn vui lắm sao, cứ năm lần bảy lượt sáp tới.
“Hắn chê cậu lùn… Khụ!! Tóm lại là hắn lại trêu chọc chiều cao của cậu nữa à?”
Cố Giản cảm thấy không đúng lắm, cố lựa lời mà hỏi cặn kẽ thử.
Đào Bạch lườm cậu muốn rớt con mắt nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-nham-mot-cai-thoi-ma-lam-gi-cang/3488399/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.