Lại nói, trường của họ là một ngôi trường tổng hợp, du nhập hơn năm ngàn sinh viên mỗi năm với tất cả các chuyên ngành. Nhưng đừng nghĩ vì vậy mà nói nó không tinh. Ngôi trường này có lịch sử gần một ngàn năm, tích lũy trong đó là không thể đo đếm.
Đối với một ngôi trường có danh tiếng hay không, chỉ cần nhìn điểm chuẩn kết nạp sinh viên vào trường là có thể nhìn thấy được.
Làm một sinh viên, có khi hai năm đầu họ còn rảnh rỗi. Nhưng khoa thể dục thể thao lại không chắc. Mỗi năm họ đều bận huấn luyện, tham gia thi đấu mỗi khi có dịp, vô cùng bận rộn. Việc này chỉ cần nhìn buổi chiều đến gần muộn Hạng Nghiêm mới về là đủ hiểu.
Lúc hắn về, Cố Giản đã tắm táp xong, đang nằm trên giường chơi điện thoại.
Cậu quay lưng về phía cửa, nghe tiếng mở cửa cũng không có quay đầu lại nhìn, giống như đang chơi đến chỗ gây cấn.
Có thể là do năng lực tiếp nhận của Alpha cao, thế nhưng Cố Giản thật sự đã xem phòng này là phòng mình, sinh hoạt vô cùng tự nhiên, không chút câu nệ.
Cũng có lẽ cậu cho rằng, hai Alpha thì có mẹ để câu nệ.
Xem thì cũng đúng đấy.
Nếu người còn lại cũng cho rằng như thế.
Bởi vì nằm rất tùy ý, một mảng thắt lưng trăng trắng đường cong khỏe khoắn, không có vì biến thành O mà có bao nhiêu thay đổi, chỉ có thêm mượt mà bị lộ ra ngoài do vạt áo bị cuốn lên. Trận game đang ở thời điểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-nham-mot-cai-thoi-ma-lam-gi-cang/3488384/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.