Hạng Nghiêm ở trong phòng tắm còn nghe được, hắn ngừng một chút, sau đó không đợi mặc quần áo đã mở cửa nhìn ra ngoài.
“Làm sao?”
Còn hỏi một cách nhẹ nhàng như vậy nữa.
Lần đầu tiên nhìn thấy hắn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ còn thất thố, lần thứ hai Cố Giản xem như miễn dịch chứ nói chi cậu còn tức hộc máu: “Cậu xem, cậu làm bằng sắt hay đá, có cần nặng tay vậy không???”
Vừa nói cậu vừa cho hắn xem cái chỗ hắn làm cậu bị đỏ lên.
Hạng Nghiêm rất nghiêm túc nhìn cái thắt lưng kia, ý nghĩ lại đi xa quá.
Hắn nghĩ, đợi đến lúc thật sự làm, có khi không chỉ như vậy thôi.
Nhưng hắn chết cũng không dám nói ra miệng, ngược lại còn rất trịnh trọng tỏ ra hối lỗi: “Xin lỗi. Lần sau sẽ nhẹ tay hơn.”
“…”
Này là xin lỗi gì?
“Cậu cút!!!”
…
Bảy giờ, hai người họ sánh vai nhau bước đi trên con đường dẫn tới cổng Tây của trường học.
Người ta nói không sai, trường học là trung tâm của đồ ăn vặt. Học sinh, sinh viên lại là lượng tiêu thụ chính. Cho nên gần trường học luôn có những khu ăn vặt hoặc nhỏ hoặc lớn. Khu trường họ tọa lạc không chỉ có một trường họ, trường cao trung, sơ trung không hề thiếu, cho nên ở gần có một khu chợ đêm vô cùng lớn, có thể xứng danh là khu đồ ăn vặt lớn nhất thành phố.
Vì tính đa dạng, ở đây cái gì cũng có, dạng gì cũng thầu, miễn là có lượng tiêu thụ.
“Họ nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-nham-mot-cai-thoi-ma-lam-gi-cang/3488385/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.