Hạng Nghiêm giống như nhìn ra suy nghĩ bốc đồng bất chợt bùng lên của cậu, nhưng lần này hắn không khó chịu, ngược lại còn vô thức nhếch môi, ánh mắt nhìn đỉnh đầu xù xù của người trên giường lại dịu dàng đến cả hắn cũng không nhận ra.
Ở lúc Cố Giản muốn nói gì nữa, bỗng nhiên một loạt tiếng rột rột bất thình lình vang lên.
“…”
“…”
Hạng Nghiêm im lặng một giây rồi đưa tay cầm lấy điện thoại trên bàn nhìn xem.
Tốt, mười hai giờ rưỡi rồi.
Hai người bọn họ xà quần nãy giờ, đến lúc này rồi làm sao không đói cho được.
“Đi ăn trước đã.”
Hạng Nghiêm đứng lên, bước đến tủ quần áo định tìm quần cho cậu. Mở tủ ra mới nhớ hình như cậu đã mang đồ lên đây rồi.
Hắn nhìn lại, cái balo đồ Cố Giản chưa có dọn ra vẫn còn đặt ở một góc phòng. Hạng Nghiêm đi lại cầm lấy nó, tự nhiên như không mò ra một cái quần ship màu đen nam tính chẳng kém gì ai ném bộp lên giường cho Cố Giản.
“…”
Cố Giản đần mặt, vậy mà không có cảm giác ngại ngùng, ngược lại còn muốn úp cái quần lên đầu thằng gấu tó kia. Nhìn bóng lưng còn đang lục lọi của người kia, cậu vuốt mặt cầm cái quần lên mặc vào.
Cậu mặc xong thì Hạng Nghiêm cũng tìm được cái quần vừa ý hắn. Ném cho cậu, đợi cậu mặc vào đàng hoàng, cũng không đòi cậu thay áo khác, hắn cầm cái áo khoác mỏng của mình cùng cậu rời khỏi phòng, đến căn-tin trường.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-nham-mot-cai-thoi-ma-lam-gi-cang/3488383/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.