Bốp!
Cái gối thẳng tắp đáp lên mặt Hạng Nghiêm, cũng không có bao nhiêu sức nên chẳng khiến hắn đau, nhưng mà lại ngăn được tiếng cười của hắn.
“.”
“Khụ.”
Hạng Nghiêm tằng hắng mấy lần rốt cuộc đã không còn cười nữa trước ánh mắt như muốn lăng trì của Cố Giản.
Thời điểm đó Cố Giản nghĩ không thể nói chuyện nghiêm túc với hắn nổi nữa thì lại thấy hắn đổi sắc một cách nhanh chóng, không khác gì lật sách nhìn cậu nói: “Đúng, tôi ghen.”
“…”
Cố Giản bất thình lình không kịp trở tay, cứ thế ngơ ngác nhìn thẳng vào khuôn mặt nghiêm túc không chút đùa giỡn nào của hắn, thấy hắn nhìn cậu nói một cách trịnh trọng: “Tôi đương nhiên biết anh là Omega. Omega của tôi.”
Nghe hắn nhấn mạnh mà Cố Giản thấy thẹn.
“Cố Giản, bất kể anh nghĩ thế nào, có không cam lòng làm Omega của tôi đến đâu đi nữa thì đời này anh nhất định chỉ có thể là Omega của tôi thôi. Ý nghĩ muốn làm Alpha gì đó đừng nghĩ nữa, tôi không muốn thấy anh qua lại với bất kỳ Omega nào hết. Không thấy họ anh sẽ không nghĩ đến bản thân từng là Alpha.”
“Cho dù chỉ là bản năng mách bảo thôi cũng được, tôi thừa nhận tôi không muốn thấy anh có bất cứ ý nghĩ không chấp nhận tôi chút nào hết, anh hiểu chưa?”
Hạng Nghiêm nhìn cậu, ánh mắt bá đạo chẳng thèm nói lý lẽ lại mang theo chiếm hữu điên cuồng như gió bão đập vào mặt, muốn nhấn chìm Cố Giản.
Cố Giản không biết mình nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-nham-mot-cai-thoi-ma-lam-gi-cang/3488382/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.