Chúc Tri Phi đang vùi đầu vào ăn cơm rang, không chú ý tới Lục Thời đổi đĩa cá.
Ngụy Quang Lỗi liếc nhìn, Lục Thời cầm cốc giấy dùng một lần lên uống trà, không nói gì.
Từ sau hôm ăn xong bữa lẩu kia, trong lòng cậu vẫn luôn có sự thấp thỏm không thể nói rõ cũng không thể hiểu rõ.
Bây giờ cảm giác sự thấp thỏm này càng rõ ràng.
Khi cậu quen Lục Thời, anh không cảm xúc, không chút để ý tới tất cả mọi thứ.
Chơi game là vì tạo tổ cùng cậu với Chúc Tri Phi, mang theo anh em cùng bay. Cũng không giống như cậu và Chúc Tri Phi, thua rồi sẽ không nóng nảy không cam lòng.
Lục Thời cho dù thắng hay là thua, biểu tình cũng chẳng có chút thay đổi.
Đua xe, câu cá, đều vì kiếm tiền.
Còn về việc học, Ngụy Quang Lỗi cảm thấy người ta chỉ số thông minh cao lại ưu tú, như trước đây Lục Thời đã từng nói, luôn thi được hạng nhất thì có thể lấy được học bổng toàn phần, ở ký túc xá có điều kiện tốt nhất, được hưởng tự do ở một mức độ nhất định, tôi có thể lấy hạng nhất thì tội gì không lấy?
Cho nên, Ngụy Quang Lỗi vốn cho rằng, người anh em này của cậu, cảm xúc quá tẻ nhạt, thậm chí còn có chút chán đời không thể hiện rõ. Dường như tất cả sự tồn tại đều không thể dễ dàng gợi lên cảm xúc của anh.
Cho tới khi Sở Dụ xuất hiện.
Người này, giống như một điều bất ngờ. Làm cho Ngụy Quang Lỗi không khỏi phủ nhận phán đoán của bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-len-dau-ngon-tay-anh/1347114/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.