Xe vượt qua vạch đích, bỏ lại đám người cổ vũ đằng sau, dừng lại ở một góc tối.
Bóng cây tươi tốt cản lại ánh sáng đèn đường.
Tiếng vang của động cơ biến mất, xung quanh yên lặng tới mức có thể nghe rõ tiếng tim đập.
Xa xa có tiếng động cơ rít gào cùng với tiếng gió đêm truyền tới, tiếng còi kết hợp với tiếng thét chói tai, nhưng bởi vì cửa kính xe cản trở, không quá rõ ràng.
Da đầu Sở Dụ run lên, thở hổn hển.
Cơ thịt toàn thân đều đau nhức sau khi chịu căng thẳng quá mức.
Hai tay cậu như nhũn ra, “Tách” một tiếng, tháo dây an toàn buộc chặt trên người.
Cậu mới phát hiện, trán mình đã chảy mồ hôi ướt nhẹp. Adrenalin trong máu vừa tiết ra còn chưa ổn định lại, đầu ngón tay không ngừng run rẩy.
Cánh tay đeo bao bảo vệ cổ tay màu đen đặt trên tay lái, khác với trước đây, trong đôi mắt đen của Lục Thời dường như có ngôi sao lạnh hơi hơi phát sáng.
Anh liếc mắt hỏi Sở Dụ, “Đói không?”
Giọng nói bình thường thêm vài phần khàn khàn.
Được nhắc nhở, Sở Dụ mới phát hiện, dọc theo sống lưng mình chính là cảm giác nóng khó chịu quen thuộc, trái tim đập nhanh hơn, thậm chí còn có thể cảm nhận được máu chảy trong huyết quản.Cổ họng khô khốc hơi đau.
“Đói rồi.”
Lục Thời tựa lưng vào ghế ngồi, tư thế thả lỏng.
Anh nghiêng đầu lộ ra đường cong cổ, “Tới đây.”
Sở Dụ nhìn chằm chằm mạch máu xanh dưới làn da trắng tùy ý lộ ra, không nhúc nhích.
Lục Thời nhắm mắt, lặp lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-len-dau-ngon-tay-anh/1347113/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.